Nông Nữ Điền Viên Phúc Địa Chương 1


Chương 1: Nàng chết đuối

   Tiểu Ngư cảm thấy được bản thân mình giống như là lại chết thêm một lần vậy, hơi nóng trong cơ thể tựa hồ như từng cơn sóng quét về phía nàng, mà để cho nàng khó chịu chính là, thân thể xương cốt còn không ngừng xóc nảy, linh hồn nóng rực làm cho nàng cảm giác được cái gì, nhưng là giống như cái gì cũng không cảm giác được.

Thời điểm khi linh hồn nóng rực dừng lại, trong đầu tiểu Ngư tựa hồ cũng nhiều thêm trí nhớ của một người, đó là trí nhớ của một tiểu hài tử chín tuổi, giống như thực giống như giả, một mực xoay quanh trong đầu nàng.

Nhưng là hiện tại nàng căn bản không mở được mắt ra, cũng không biết những trí nhớ này là thật hay giả, chính là bên tai tựa hồ nghe được một thanh âm già nua.

“Thế nào, ngươi sợ a, đã nói ta muốn dẫn nàng đi xem bệnh, ngươi đi theo để làm chi, xem bệnh này cũng không phải dùng tiền của ngươi, ngươi đi theo nhanh như vậy làm gì?” Bạch thị nhìn thấy vợ con trai cả theo sát mình, khóe mắt vừa lật cho nàng một cái xem thường.

Con dâu cả Liễu thị có chút ra vẻ ủy khuất liếc mắt nhìn Bạch thị một cái, lại nhìn thoáng qua tiểu Ngư bà đang ôm, lo lắng nói: “Con này không phải sợ đến lúc đó trên đường có cái gì bất trắc sao? Nương, người cũng biết đường xá xa xôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cha đứa nhỏ còn không đem da của con lột ra.”

Bạch thị nhìn thấy nàng không muốn đi, trong lòng cũng vẫn có chủ ý, bà cũng chỉ là tìm cái cớ đem tiểu Ngư bế ra, nói là cho nàng xem bệnh, ý tưởng của Liễu thị bà làm sao có thể không biết, chẳng qua chính là sợ dà lấy tiền công chung để dùng, đi cho tiểu Ngư xem bệnh thôi.

“Được rồi, ngươi đừng ở trong này gào to, chạy nhanh trở về, đến lúc đó thật muốn dùng tiền, khẳng định là phải để cho lão Tam ra tiền, ngươi chạy nhanh về nhà nấu cơm đi, đúng rồi, bên trong tủ bát trong nhà còn có một khối thịt, ngươi thái ra chưng lên đến lúc đó dọn lên ăn cơm cho ngon.” Bạch thị đối với vợ lão Đại này cũng là thực hiểu rõ, biết đó là một người kiến thức hạn hẹp, trong ngày thường giỏi nhất chiếm tiện nghi.

Liễu thị vừa nghe đến bên trong ngăn tủ có thịt, ánh mắt sáng lên, do dự trong chốc lát sau đó, rốt cuộc là không có ngăn cản được hấp dẫn của thịt béo, nói phải đi về: “Vậy, nương, nương cẩn thận chút a, nếu có chuyện gì, đến lúc đó cứ chạy nhanh trở về nói cho con biết a!”

Đầu năm nay, thịt thực sự tinh quý, trong ngày thường Bạch thị đem thịt trông coi rất chặt, cho dù là mua cũng là phải khóa ở trong phòng, có đôi khi chỉ có trong nhà có chuyện tốt gì, mới có thể lấy ra chưng, mọi người trong nhà vài tháng không được ngửi chút mùi thịt – mùi vị kia, Liễu thị tự nhiên là nước miếng tràn ra.

“Được, được, được, ta đều bao nhiêu tuổi rồi, ngươi nghĩ rằng ta là ngươi, làm việc không có chuẩn tắc, chạy nhanh trở về đi, đừng ở chỗ này nói nhảm.” Bạch thị lại đối với nàng cho cái xem thường, không kiên nhẫn thúc giục.

Liễu thị nghe lời của nàng, lơ đễnh cười cười, xoay người trở về nhà.

Sau khi Bạch thị nhìn thấy nàng đi rồi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của tiểu Ngư, trong mắt hiện lên một tia độc ác, liền bước nhanh hơn, vốn bọn họ là hướng tới trấn trên đi, hiện tại Bạch thị vòng qua khúc ngoặt, trực tiếp đi tới bờ sông gần nhất trong thôn.

Mẫu thân tiểu Ngư là Trần thị là đến chỗ người tốt trong thôn mượn mấy quả trứng gà, thời điểm trở về thì không thấy nữ nhi của mình, vốn Trần thị bởi vì tiểu Ngư sinh bệnh, cho nên muốn đi mượn mấy quả trứng gà, đến lúc đó nư nhi nhà mình ăn ngon, tự nhiên sẽ tốt lên.

“Tiểu Ngư, tiểu Ngư, con ở đâu vậy? Nương sẽ nấu trứng gà với đường cho con, tiểu Ngư a……” Trần thị kêu cả buổi, cũng không nghe được tiếng trả lời, vừa lúc nàng nhìn thấy Liễu thị từ bên ngoài về, vội vàng chạy qua hỏi: “Đại tẩu, tẩu có nhìn thấy tiểu Ngư không a, đứa nhỏ này, ta mới rời đi trong chốc lát, đã không nhìn thấy nàng.”

Liễu thị nghe thấy câu hỏi của Trần thị, trong đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có cái gì không thể nói, dù thế nào cũng là bà bà nhà mình ra tiền cho tiểu Ngư chữa bệnh, đây thực sự là chuyện vô cùng tốt, trong ngày thường bà bà không phải không quen nhìn bộ dáng mảnh mai này của Trần thị nhất sao? Nàng hiện tại nếu biết bà bà ôm nữ nhi của nàng đi xem bệnh, phỏng chừng biết ơn đến khóc.

“Tiểu Ngư a, nương vừa mới ôm nàng đi xem bệnh, vừa rồi khi nương đến xem nàng, nhìn thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, như là bộ dáng không tốt, đã nói muốn dẫn nàng tới chỗ đại phu trấn trên xem bệnh.”

Trần thị nghe được lời Liễu thị nói, trong lòng không chút nào cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt, nàng chỉ cảm thấy được có chút sợ hãi, trong ngày thường bà bà đối với mình cái mũi không phải cái mũi, ánh mắt không phải ánh mắt, hơn nữa cũng không thích tiểu Ngư, lúc này làm sao lại muốn mang tiểu Ngư đi xem bệnh chứ!

Trần thị càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an.

“Là vậy a, Đại tẩu, vậy tẩu có nhìn thấy nương đi hướng nào không.” Trần thị vội vàng truy vấn nói.

Liễu thị ấp úng nở nụ cười một tiếng, chỉ vào đường lớn nói: “Thôn này đường lên trấn trên chỉ có một cái này, ngươi nói nương có thể đi chỗ nào a! Được, ta không thời gian cùng ngươi nói, ta còn có việc phải làm đâu!”

Trần thị vừa nghe được lời của nàng, vội vàng đem trứng gà mượn người trong thôn đặt ở bên ngoài, nhấc chân liền chạy ra bên ngoài đi, Liễu thị nhìn thấy mấy trứng gà trong rổ, tròng mắt vừa chuyển, đi qua sờ soạng hai quả rồi làm như không có việc gì đi về trong phòng.

Trần thị thân mình tuy nói không kém, nhưng là nàng chạy hồi lâu, cũng không có nhìn thấy bà bà cùng nữ nhi nhà mình, nàng có chút kỳ quái quay đầu về nhà, vừa đi còn không ngừng nhìn những chỗ khác, nhìn xem có phải để sót chỗ nào không.

Vừa đi vừa nghĩ đã tới rồi trong ruộng, lúc này người làm việc trong ruộng không nhiều lắm, cho nên nàng lập tức đã thấy được trượng phu cùng đứa nhỏ nhà mình.

“Cha hài tử, tiểu Hạnh, Bằng tử, các ngươi mau lên đây, ta có chuyện nói với các ngươi.” Trần thị cũng biết mình có thể là có chút nghi thần nghi quỷ, nhưng là nàng lo lắng a!

Cha tiểu Ngư Lưu Thạch vừa nghe thấy tiếng vợ mình kêu, buông công việc trong tay xuống, vội vàng mang theo bọn nhỏ đến đây: “Làm sao, xảy ra chuyện gì vậy.”

Trần thị nhìn thấy Lưu Thạch có chút muốn nói lại thôi, nhưng là tưởng tượng đến tiểu Ngư hiện tại không biết ở đâu, lo lắng trong đầu rốt cục vẫn nhiều hơn chần chờ: “Tiểu Ngư không thấy, Đại tẩu nói là nương mang theo tiểu Ngư đi xem bệnh, nhưng là sau đó ta đuổi theo, ta cũng không có nhìn thấy người, ta có chút lo lắng.”

Lưu Thạch có chút kỳ quái, này có gì mà lo lắng, tiểu Ngư chính là cháu gái của nương, chẳng lẽ bà còn có thể làm ra chuyện gì sao: “Nàng không cần lo lắng, nương đến lúc đó khẳng định sẽ trở về, tiểu Ngư này thân mình quá yếu, trong ngày thường vừa trúng gió đã sinh bệnh, phỏng chừng là nương nhìn không được, cho nên mới sẽ mang theo tới chỗ đại phu.”

Nhị ca tiểu Ngư là Lưu Phi Bằng yên lặng liếc mắt nhìn cha mình một cái, đột nhiên nói một câu: “Cha cảm thấy được bà sẽ tốt như vậy sao?”

Một câu của Lưu Phi Bằng, làm cho tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, không khí rất là xấu hổ.

Mà tiểu Ngư được người nhà lo lắng, hiện tại thật sự là lâm vào hoàn cảnh khiển người ta lo lắng, bởi vì Bạch thị cũng không biết như thế nào mang theo nàng tới bờ sông, tuy nói hiện tại gió không tính quá lớn, nhưng là bờ sông ẩm thấp, hơn nữa gió, thổi tới trên người còn có chút lạnh vù vù.

Bạch thị nhìn thấy bờ sông không sai biệt lắm cao khoảng ba thước, lại nhìn tiểu Ngư trong lòng đầu nóng bỏng giống như tha hông vậy, miệng thì thào nói: “Đều là tai họa, đều là tai họa, lưu lại ngươi tai họa này làm gì!”

Bạch thị nói xong liền hướng trong sông ném một cái, bà buông tay đồng thời, cũng chạy nhanh trở về, dù sao đây cũng là cháu gái của bà, khi ném xuống bà cũng không dám nhìn thẳng, có lẽ như vậy có thể làm cho trong lòng của bà dễ chịu một ít.

Gió vù vù thổi mạnh, tiểu Ngư có chút gian nan mở ánh mắt như bị dán lại, nhìn thấy cảnh sắc có chút mơ hồ, cảm thụ được cảm giác mất trọng lượng, còn chưa kịp cảm thán đã lại ngất đi rồi.

Đậu hủ thẩm trong thôn, trong ngày thường là không tới trong ruộng, dù sao thời điểm nàng mang theo rổ bán đậu hủ, đều phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bất quá hôm nay nàng đến trong ruộng, hơn nữa vẻ mặt tựa hồ bị cái gì dọa tới rồi.

Người bên trong ruộng nhìn thấy đậu hủ thẩm, có không ít người cùng nàng chào hỏi, nhưng là nàng cũng không có gì tinh thần đáp lại, người cùng nàng chào hỏi nhìn thấy bộ dáng phờ phạc của nàng, còn tưởng rằng đậu hủ bán không tốt, cho nên tâm tình mới kém.

Đậu hủ thẩm nhìn thấy cả nhà Lưu thạch đứng trên bờ ruộng, trong lòng chần chờ, nhưng là cuối cùng vẫn đi đến bên người bọn họ, lôi kéo Trần thị tới một bên, thanh âm khản đặc nói với Trần thị: “Trần muội tử, tiểu Ngư nhà ngươi có phải không thấy không a!”

Trần thị nghe được câu hỏi của nàng, còn tưởng rằng nàng nhìn thấy tiểu Ngư cùng Bạch thị trở về rồi đâu!

“Đúng vậy, đúng vậy, thím, ngươi nhìn thấy tiểu Ngư cùng bà bà ta, đúng đi!”

Đậu hủ thẩm nghĩ đều là hàng xóm quê nhà, tuy nói đến lúc đó sẽ đắc tội Bạch thị, nhưng là nếu nàng không nói ra, phỏng chừng đến lúc đó lương tâm bất an: “Thời điểm ta bán đậu hủ trở về, đi qua bờ sông nhỏ, nhìn thấy bà bà ngươi…… Nhìn thấy bà bà ngươi đem tiểu Ngư…… Ném vào trong sông mặt đi.”

Lời này của đậu hủ thẩm nói thật chậm, giống như có cái gì chặn yết hầu của nàng không cho nàng nói ra vậy.

Trần thị vừa nghe đến lời này đầu đều lờ mờ, mí mắt vừa lật muốn ngất xỉu đi, vẫn là Lưu Thạch vội vàng ôm nàng: “Thím, này, ở đoạn sông nào thấy được.”

Đậu hủ thẩm cũng không suy nghĩ nữa, vội vàng hồi đáp: “Ngay tại bờ sông bình thường giặt quần áo a!”

Lưu thạch sau khi nghe xong, đem Trần thị giao cho đậu hủ thẩm, liền phát điên chạy tới bờ sông, mà Trần thị nhìn thấy hắn chạy, cũng giống như ma giống như điên nổi lên lòng độc ác, chạy theo phía sau hắn.

Tiểu Hạnh cùng Phi Bằng ánh mắt cũng đỏ lên hiểu rõ im lặng chạy theo, mọi người trong ruộng đều không biết bọn họ sao lại thế này, dù thế nào đột nhiên mặc kệ chuyện này, người một nhà đều chạy lên.

Lưu Thạch có chút không tin, nương nhà mình tại sao lại đem tiểu Ngư cho chết đuối, tiểu Ngư nhà hắn rốt cuộc là phạm vào tội gì, cư nhiên làm ra chuyện tình thiên lôi đánh xuống như vậy.

Cả nhà Lưu Thạch chạy như điên, hơn nữa Trần thị này khuôn mặt trắng như quỷ vậy, có người thích vô giúp vui, vậy mà cũng đi theo phía sau, mà những tráng hán khác trong thôn nhàn nhà ở nhà, có chút giao hảo cùng Lưu Thạch, cũng vội vàng đi theo.

Tiểu Hạnh cùng Phi Bằng trong lòng chết lặng, chạy cũng có chút chết lặng, dọc theo đường đi ngã vài lần, tay còn chảy máu tươi, chỉ là bọn họ đều không có nhìn, trực tiếp từ trên mặt đất đứng lên, liền tiếp tục chạy về phía trước.

Khi cả nhà Lưu Thạch chạy đến bờ sông, bọn họ nhìn thấy nước sông chảy xiết, trong mắt tuyệt vọng, thống khổ, bi thương tựa hồ chậm rãi gặm cắn thân thể bọn họ.

“Tiểu Ngư a……” Trần thị một tiếng thét chói tai, ngay cả thân mình cũng quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm khóc rống kêu to từ trong thân thể nhu nhươc của nàng thể truyền ra.

8 bình luận (+add yours?)

  1. Nguyên Phương
    Th2 12, 2015 @ 21:43:22

    Ta đọc mà thấy đau lòng luôn. Bà Bạch thị này là thực ác độc a.

    Thích

    Trả lời

  2. Lili
    Th2 12, 2015 @ 22:59:22

    Lai co truyen moi đọc roi, cam ơn Quynh Anh, nang suất quá

    Thích

    Trả lời

  3. Yến vy 2505
    Th3 05, 2015 @ 16:06:52

    Đừg grop nha nàg , bạch thị ác gê lun á =_= !!!

    Thích

    Trả lời

  4. huong minh
    Th3 09, 2015 @ 17:13:28

    ặc, có bà nội như vậy sao??? Xem ra Lưu thạch với Trần thị đều là kiểu ng bánh bao, quá hiền lành đến ngu hiếu, bị ng ta chèn ép đây, thanks nàng nha ^^

    Thích

    Trả lời

  5. zenziag
    Th5 17, 2015 @ 17:19:12

    ôi có ng bà như thế thà ko có tốt hơn…. chắc mụ sợ tốn tiền nên mới quăng sông đây mà…..

    Thích

    Trả lời

Bình luận về bài viết này