Tử chiếu thiên âm Chương 5


Chương 5: Nhạc mạc nhạc hề tâm tương tri

Vạt áo Cầm Ngôn khẽ bay, liền tựa như một áng mây màu tím bay xuống, không nhiễm bụi trần.

Nàng hướng Ngô Việt Vương uyển chuyển thi lễ, nói: “Vương gia giễu cợt, Cầm Ngôn làm sao có lá gan lớn như vậy. Chẳng qua Cầm Ngôn đoán Vương gia cũng không có lá gan lớn như vậy. . . . . .”

Nàng ngẩng đầu cười, liếc mắt nhìn Ngô Việt Vương một cái, nói: “Nếu Cầm Ngôn mang tâm địa làm tần phi của Hoàng đế như vậy a, chỉ sợ ngày đầu tiên liền nhịn không được khuyến khích Hoàng đế giết Vương gia, ngày hôm sau khiến cho lão Hoàng đế của ngươi chết ở trên tay của ta, vậy thực không tốt đúng không? Con người của ta chỉ thích nhìn thấy tất cả mọi người hoan hoan hỉ hỉ, mới không muốn làm ai không vui vẻ đâu.” Bên trong lời nói của nàng mang theo chất giọng rầm rĩ của người Ngô, mềm mại xinh đẹp, quyến rũ dễ nghe nói không nên lời.

Ngô Việt Vương thản nhiên cười nói: “Chỉ cần Cầm Ngôn cô nương đáp ứng, ta cam đoan việc này một mực sẽ không phát sinh!”

Cầm Ngôn nói: “Ồ, vậy Cầm Ngôn lại càng không dám đi. Gả cho lão Hoàng đế mà không giết chết hắn ta không vui, giết chết hắn các ngươi lại không vui. Dù sao chung quy sẽ không hề vui vẻ, vậy thực không tốt a.”

Ngô Việt Vương thản nhiên nói: “Nếu cô nương không có ý niệm này trong đầu, vậy xin tránh ra, không cần làm nhỡ việc chúng ta cung nghênh Quý phi.”

Cầm Ngôn nhẹ nâng hai tròng mắt liếc hắn một cái, trên mặt như trước một bộ tươi cười quyến rũ động lòng người, nói: “Quý phi? Không biết là Quý phi của Hoàng cung, hay là Thánh phi của Hoa Âm Các?”

Ngô Việt Vương biến sắc, nói: “Chẳng lẽ chuyện này Hoa Âm Các cũng muốn chen một chân vào?”

Cầm Ngôn nâng tay áo che miệng cười nói: “Làm sao lại là Hoa Âm Các nghĩ muốn xen một chân vào Vương gia, mà là xem Vương gia có chịu vui vẻ để cho ta đem người Các Chủ muốn mang về hay không.”

Ngô Việt Vương liếc mắt nhìn Cát Na một cái, nói: “Các chủ của các ngươi muốn tiểu nha đầu này?”

Cầm Ngôn thi lễ một cái nói: “Cầm Ngôn cũng biết Vương gia thần cơ diệu toán (dự đoán như thần), hiển nhiên không cần ta đến dài dòng.”

Ngô Việt Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy ngươi cũng không cần nghĩ đến.”

Cầm Ngôn nhẹ nhàng ôm cầm, một tay nâng tay áo, tay xinh đẹp che mặt, trên mặt hiện ra vô hạn ủy khuất: “Vậy Vương gia là muốn Cầm Ngôn không thể hoàn thành nhiệm vụ, đi chịu trách phạt của Các chủ sao? Chẳng lẽ Vương gia nhẫn tâm?” Người này quả thật như thỏi son vậy, quyến rũ đến tận trong xương, trong từng hành động, dễ dàng lộ ra phong tình vạn chủng lay động lòng người, nhưng lại còn làm được tự nhiên cực kỳ như vậy, hoàn toàn không có cảm giác cố ý cứng nhắc.

Ngô Việt Vương thản nhiên nói: “Xưa này vẫn nghe thấy Hoa Âm Các Chủ Trác Vương Tôn cái gì đều là thiên hạ đệ nhất, trên giang hồ lại đề cử là nhân vật giống như thần vậy, bổn vương sớm muốn diện kiến dung nhan, nhưng là đường lên động tiên xa xôi, vẫn chưa có cơ hội này. Hôm nay gặp nhau, sẽ lĩnh giáo một chút võ công của Cầm Ngôn cô nương, nhìn xem dưới tướng mạnh, thật sự sẽ không có binh yếu hay không.”

Cầm Ngôn nhẹ nhàng cười, nói: “Nói quá lời rồi. . . . . . Hay là Vương gia cảm thấy được chính mình không đủ tư cách làm địch nhân của Các Chủ chúng ta sao?”

Ngô Việt Vương nắm chặt hai tay, một đạo sát khí sắc bén bắn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Cầm Ngôn đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý mãnh liệt tràn ra, tươi cười quyến rũ trên mặt rốt cuộc không nhịn được, thần sắc cả kinh, không tự chủ được lui một bước.

Ngô Việt Vương sau cơn giận dữ, cũng thấy mình thất thố, lập tức ống tay áo phất một cái, cả phòng bỗng ấm lên.

Cầm Ngôn sách một tiếng nói: “Vương gia công phu tốt, nhưng đáng tiếc khí lượng (bụng dạ) hơi hẹp hòi chút.” Tươi cười ngọt ngào, giống như lời nói nhỏ nhẹ cả tình nhân với nhau, cũng làm cho người ta thế nào cũng không thể tức giận. Ngô Việt Vương thật sự cũng không tiện phát tác, ngoắc nói: “Âu Thiên Kiện. Ngươi tới lĩnh hội vị cô nương này một chút. Nếu là đánh bại, cũng không cần về gặp bổn vương nữa.”

Âu Thiên Kiện mới vừa rồi bị một chưởng của Cát Na đánh cho bị thương, đúng là một ngụm oán khí không chỗ phát tác, thấy Cầm Ngôn cười nói dịu dàng, ôm cầm mà đứng, một bộ dáng quyến rũ tận xương. Nhất thời nổi lên ý nghĩ khinh địch. Tuy rằng tên của Cầm Ngôn Âu Thiên Kiện cũng từng nghe qua, nhưng lúc này vừa thấy, không khỏi nghĩ thầm loại nữ tử nhu nhược này, chẳng qua may mắn thành danh, luận võ công thực tế còn có thể cao đến đâu? Vì thế tiến lên hai bước, hai tay vắt chéo sau lưng, lạnh lùng nhìn Cầm Ngôn, tựa hồ còn không đáng để động thủ trước.

Cầm Ngôn nửa điểm cũng không nhìn hắn, chậm rãi gẩy ra huyền âm rung động, thanh âm của nàng cũng lượn lờ như tiếng đàn này, tràn ngập cả quán trà: “Nếu là Cầm Ngôn may mắn thắng vị Âu Đại ca này, vậy thì thế nào?” Giọng nói mềm mại, tựa hồ không phải ở giữa chiến trường tranh đoạt chém giết, thật giống như cùng tình lang mềm giọng thương lượng.

Ngô Việt Vương ngạo nghễ nói: “Nếu ngươi có thể thắng được một chiêu nửa thức, chẳng lẽ bổn vương còn có mặt mũi tiếp tục dây dưa không ngừng? Nếu ngươi thua, Cát Na cô nương sẽ phải giao cho chúng ta mang đi.”

Cầm Ngôn quyến rũ cười nói: “Nếu ta thua, Vương gia muốn như thế nào, thì như thế ấy.”

Ngô Việt Vương cũng không nhìn nàng, chỉ nói với Âu Thiên Kiện: “Chức trách của Cầm ngôn cô nương ở Hoa Âm Các là Tân Nguyệt Phi, đàn cổ trong tay là Thiên Phong Hoàn Bội, từ thời Đường truyền lại đời sau có đến bảy trăm năm, danh chấn thiên hạ, ngươi phải chú ý.”

Âu Thiên Kiện thoáng nhìn trong lòng Cầm Ngôn, cười lạnh nói: “Danh bảo trong thiên hạ, đều hẳn là cất giấu ở trong Vạn Bảo Lâu của Vương gia, Cầm Ngôn cô nương chịu bằng lòng bỏ thứ yêu thích?”

Cầm Ngôn mỉm cười, không giận cũng không trả lời.

Ngô Việt Vương nói: “Thiên Phong Hoàn Bội cầm chính là danh khí trong thiên hạ, cầm khúc tổng cộng chia làm bảy tầng, tu luyện đến chỗ cực cao, sẽ đưa tới Loan Phượng hợp minh (cùng phát ra tiếng hót), uy lực cũng mạnh mẽ đứng đầu thiên hạ. Cầm Ngôn cô nương giữ chức trách Tân Nguyệt Phi của Hoa Âm Các, từ nhỏ đã được truyền thụ, bổn vương còn không dám coi thường, huống chi ngươi?”

Âu Thiên Kiện nhìn nhìn Cầm Ngôn, cười lạnh nói: “Võ công của Hoa Âm Các đương nhiên là cao minh, nhưng không biết Cầm cô nương tốn nhiều năm, có năng lực học được mấy phần?”

Cầm Ngôn vẫn cười nói như trước: “Nếu Âu hộ pháp nói như vậy, Cầm Ngôn nếu không phụng bồi, sợ là làm tổn hao mặt mũi của Hoa Âm Các, thất lễ.”

Nói chưa xong, ngón tay xinh đẹp đột nhiên khẽ lướt ở trên dây đàn, Âu Thiên Kiện bỗng cảm thấy mấy đạo kình phong sắc bén ập tới, có vết xe đổ của Cát Na, hắn thật sự cũng không dám lơ là, lập tức thầm vận huyền công, một chưởng vù vù, hướng ngực Cầm Ngôn đánh tới.

Võ công của Âu Thiên Kiện là loại âm nhu, một chưởng này đánh ra, khắp phòng hàn khí bỗng dưng tăng lên, Cát Na nhịn không được rùng mình một cái. Đã thấy Cầm Ngôn tay áo bay bay, theo chưởng phong của Âu Thiên Kiện thúc giục, nổi lên ở không trung, hoàn toàn không giống như đang ở nơi chém giết. Hai bàn tay mềm mại đè xuống dây đàn, một trận âm hưởng nhu hòa đinh leng keng đông đích nổi lên, liền giống như hoa xuân chợt nở, chim non cùng hót, hoa cỏ ngoài đồng mới nảy mầm, rêu mọc trên cây liễu yếu ớt, khiến người không khỏi có hưng trí du lịch.

Cát Na khẽ thở ra, chợt nghe Ngô Việt Vương ngân nga nói:

Xuân phân kinh triết nhứ mãn thiên

Vân khai nhật noãn hưởng ti huyền.

Một khúc 《Xuân hiểu ngâm》 này, có thể coi là tuyệt diệu.”

Cầm Ngôn ngoái đầu nhìn lại phía hắn cười, tiếng đàn bỗng chuyển sang trong trẻo phóng khoáng, lanh lợi vui sướng, chợt có núi cao cao, có nước chảy cuồn cuộn. Ngô Việt Vương cười nói: “Hay, ngươi đem ta trở thành tiều phu.”

Trên má tuyết của Cầm Ngôn hơi lộ ra lúm đồng tiền, ý giống như đền đáp, Âu Thiên Kiện chỉ cảm thấy ám lực đánh úp lại càng thêm vô thanh vô tức, lúc mạnh lúc yếu, mềm mại triền miên, giống như mỉm cười trên mặt Cầm Ngôn, không thể không đem ý nghĩ khinh địch thu hồi, lập tức triển khai quyền thuật, ba quyền liên tiếp xuất ra, chia ra tấn công vào xung quanh Cầm Ngôn.

Chỉ nghe tiếng đàn bỗng nhiên tăng lớn, gióng như thảo nguyên rộng ngàn dặm, mênh mông bát ngát, quyền thuật của Âu Thiên Kiện giống như đá chìm đáy biển, thầm hô không ổn, còn chưa tới đã kịp biến chiêu, một đạo kình lực lớn đến không thể tưởng nổi bay lên áp chế, trong thời khắc nguy cấp không kịp nghĩ lại, tụ lên kình lực toàn thân, muốn đỡ lấy chiêu số lúc này không dấu vết quay lại. Kình lực kia đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, Âu Thiên Kiện đang không kịp thu thế, lại một cỗ lực đạo lặng yên không một tiếng động từ sau người ập đến, hắn lúc này làm sao còn có đường sống thay đổi? Một ngụm máu tươi phun ra, trực tiếp ngã về phía trước. (kình lực: lực đạo mạnh mẽ)

Cầm Ngôn nhẹ nhàng cười, khúc nhạc lại biến thành thoải mái nhu hòa, tựa như một cô gái vô ưu vô lự, đang ở hoa viên chơi đùa.

Chợt nghe Ngô Việt Vương thở dài: “Võ công của cô nương thay đổi thất thường, cầm nghệ này cũng tuyệt diệu đến không thể tưởng tượng nổi. Từ bắt cá kiếm củi vấn đáp mà đến biển cả rồng ngâm, nhiều lần nhô lên khép lại mà đuổi giết Âu Thiên Kiện, lại từ cung điệu biến thành nhịp điệu thương lượng, một khúc ký sinh cây cỏ đã đem hắn đánh cho miệng phun máu tươi, thật sự không khỏi khiến người ta thán phục.”

Cầm Ngôn đang đánh cho Âu Thiên Kiện không có lực đánh trả, nghe vậy mỉm cười, nói: “Chủ tử ngươi chỉ lo tìm cách mua đến tài hoa cho mình, cũng không quản chết sống của ngươi, ta cũng liền mặc kệ ngươi, dừng tay đi!”

Âu Thiên Kiện biết không tốt, không tiếp tục cố gắng chống đỡ nữa, khẽ nhún chân, dốc hết sức nhảy lên về phía trước. Bỗng nghe hàng vạn hàng nghìn tiếng đàn quy về làm một âm, réo rắt như sáo, lảnh lót vang lên chấn động màng nhĩ, bất ngờ mà đến, giống như một mũi tên vô hình vậy, đem Âu Thiên Kiện giữ ở không trung!

Âu Thiên Kiện chỉ cảm thấy tránh cũng không thể tránh, trong lúc sợ hãi, một tiếng thét kinh hãi còn chưa phát ra, bóng người trước mắt chớp động, một bàn tay lăng không đem mũi tên mạnh mẽ này kẹp lấy, lại chính là Ngô Việt Vương.

Chỉ thấy ống tay áo hắn mở ra lay động, đem thân hình Âu Thiên Kiện kéo lại, thần quang trong mắt phát ra dữ dội: “Cô nương công phu tốt, bổn vương đến lĩnh giáo một chiêu!” Hơi nghiêng người, cách hơn hai trượng một chưởng xé không bổ tới!

Cầm Ngôn liền cảm thấy một đạo kình lực nóng cháy từ cầm bắt đầu bay lên, toàn thân như bị điện giật, biết không thể ngăn cản, trong lúc nguy cấp, làm chiếc Thiên Phong Hoàn Bội tuột khỏi tay bay lên, bay lướt về về phía sau.

Ngô Việt Vương cũng không đuổi theo, tay khẽ vẫy, Thiên Phong Hoàn Bội lăng không hướng hắn bay tới, bị chân khí của hắn kích đến thanh âm vang lên không dứt, tán thưởng nói: “Quả nhiên là cầm tốt.”

Cầm Ngôn bay bay từ không trung nhảy xuống, cười nói: “Công phu của Vương gia, cho dù không lộ ra, Cầm Ngôn cũng biết không phải đối thủ. Nhưng là một trận kia, là ai thắng chứ?”

Ngô Việt Vương thản nhiên nói: “Đương nhiên là ngươi thắng. Ngươi cảm thấy được võ công của bổn vương với Các Chủ của các ngươi so sánh lên, ai hơn thắng?”

Cầm Ngôn mỉm cười nói: “Ân, Vương gia hỏi cái này, ta cũng không thể biết. Này mấy năm qua, Các Chủ của chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất thủ, không giống Vương gia không chịu ngồi yên như vậy.”

Ngô Việt Vương thở dài: “Rất nhiều chuyện trên đời, này cũng là thân bất do kỷ (không phải do mình quyết định). Cầm trả lại ngươi, Cát Na ngươi cũng có thể mang đi. Trong dân gian, long xà hỗn tạp, không bằng ngươi đến trong phủ của bổn vương, muốn loại tiền đồ gì, bổn vương không nói hai lời.”

Cầm Ngôn tiếp nhận ngọc cầm, lắc lắc đầu, nói: “Lời nói của Vương gia ta đương nhiên thực tin tưởng, nhưng ta là một cái nữ tử, muốn tiền đồ làm cái gì? Ta vẫn là thành thành thật thật mà nghe lời Các Chủ, đem Cát Na mang về là được.”

Ngô Việt Vương thở dài: “Bổn vương biết người như cô nương vậy, cũng không phải một sớm một chiều có thể cầu được. Trác Vương Tôn thực có phúc khí, có ngươi giúp đỡ như vậy. Điểm này bổn vương là cam bái hạ phong.”

Cầm Ngôn cười  một chút, cũng không đáp lại.

Ngô Việt Vương ngửa đầu cười, nói: “Chúng ta nếu thua, liền thua quang minh lỗi lạc một chút. Âu Thiên Kiện, ngươi thua ở trong tay Cầm Ngôn cô nương, không tính là lỗi của ngươi. Đi thu thập một chút, chúng ta nhanh chóng rời đi, miễn để cho người khác nói bổn vương tư lợi bội ước, không phải cách làm của anh hùng.”

Âu Thiên Kiện đáp ứng một tiếng, Ngô Việt Vương bay bay mà ra, ngâm nga không ngừng, đã dần dần đi xa.

Cầm Ngôn nhìn nhìn bóng dáng của hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi làm cho ta đến quý phủ của ngươi, cho ta tiền đồ vừa lòng, ngươi cũng biết ta muốn cũng không phải cái tiền đồ bỏ đi gì đấy.” Trong lời nói, thần sắc có chút phức tạp.

End Chương 5

2 bình luận (+add yours?)

  1. Comay nguyen
    Th5 15, 2015 @ 18:27:02

    Truyện này là truyện nào vậy nàng giống bản word vậy

    Thích

    Trả lời

    • quynhanh311008
      Th5 15, 2015 @ 18:28:29

      uhm đây là ta mới convert thui nàng chưa edit đc. Nhưng mà có một số nàng muốn nên ta convert trc, khi nào có tgian thì sẽ edit từ từ sau vậy! Đây là truyện kiếm hiệp nàng ah!

      Thích

      Trả lời

Bình luận về bài viết này