Xuyên qua chi nông nữ có độc Phiên ngoại 2


Phiên ngoại 2: Chuyện xưa như mây khói

Sau khi bước sang tháng chạp, không khí Tết càng ngày càng đậm. Lâm thị mang theo Xuân Hồng cùng Thải Bình cả ngày bận rộn không ngừng, Đồ Tô cũng đi theo giúp đỡ. Một ngày này khi Đồ Tô đang bận rộn ở hậu viện xưởng rượu, lại thấy Bánh Bao lảo đà lảo đảo chạy vào: “Tỷ tỷ, nương đang gọi.” Đồ Tô cong miệng cười nhéo mặt hắn một phen, dắt hắn cùng đi tới sân viện của Lâm thị.

Lâm thị vừa thấy Đồ Tô liền cười đưa tới một phong thư: “Tiểu di con gửi thư đến, con mau đọc cho nương nghe đi.” Đồ Tô trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, vội nhận lấy, nhanh chóng xem qua một lượt rồi lại thuật lại tỉ mỉ kỹ càng cho Lâm thị nghe, hoá ra tiểu di nàng Lâm Ngọc Châu thông qua Thu Bích biết được tin tức của Lâm thị lại dùng tiền mà Lâm thị cùng Thu Bích đã cho chuộc về Nhị nữ nhi Tú Thải. Nam nhân mà nàng tái giá mặc dù là một người què, nhưng tính tình thành thật giữ bổn phận, đối với nàng cùng hài tử đều rất tốt. Lâm thị nghe thấy muội muội có cuộc sống không tồi, mới xem như yên tâm, lại nghĩ tới hai người cách nhau quá xa, còn đều có gia đình của mình, rất khó có thể gặp lại. Đồ Tô vội vàng an ủi nói: “Hai ngọn núi thì không thể gặp nhau, nhưng hai người sống còn sợ không thể gặp nhau hay sao? Sau này cuộc sống tốt hơn, muốn đi chỗ nào cũng chỉ cần nói một câu là được.” Lâm thị chuyển buồn thành vui nói: “con nói cũng đúng, hiện tại đã chuộc về Tú Thải muội muội của con, Tú Bảo cũng có cuộc sống tốt, nói không chừng ngày nào đó di con cùng muội con sẽ tới nhà chúng ta.” Đồ Tô nghe nàng nhắc tới Tú Bảo, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc.

Muốn nói tới mình kể từ ba năm trước, sau khi Thu Bích cùng Lục Vân Nham đi về, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy phong thư cùng chút đồ ra, các nàng vẫn chưa từng gặp lại. Vào tháng sáu năm đó, tân Hoàng hạ lệnh thả ra bảy tám ngàn cung nữ chưa được Thái Thượng Hoàng sủng hạnh hoặc đã được sủng hạnh nhưng không sinh con, có thể đi về đoàn tụ với người nhà, tự do hôn phối. Đạo tháng chỉ này vừa hạ, toàn triều trên dưới đều ca tụng Hoàng đế thánh minh nhân nghĩa, lại có một nhóm triều thần thượng tấu nói, tân Hoàng đăng cơ, hậu cung hư không, khẩn cầu Hoàng Thượng lại tuyển chọn tú nữ, để phong phú hậu cung. Ai ngờ Tân Hoàng lại thích nghe người ta ca ngợi, lập chí muốn làm một minh quân nhân quân (vị vua anh minh nhân từ), bèn lại vung bút hạ chỉ, hắn không muốn vì ham muốn cá nhân của mình mà vây khôn tuổi xuân của rất nhiều nữ tử ở chốn thâm cung, càng không nhẫn tâm để dân chúng cốt nhục phân li. Vì vậy từ nay về sau sẽ không mở rộng tuyển tú nữ khắp nơi nữa. Đạo thánh chỉ này vừa hạ, toàn quốc chấn động. Những dân chúng trước đó vội vội vàng vàng hôn phối kia lúc này đấm ngực dậm chân hối hận không thôi.

Ngày đó Tô Trung Thần bị Đồ Tô và Quan Mao chuốc mấy lượng rượu, không khỏi lộ ra sơ hở, dương dương đắc ý khoe khoang: “Hừ hừ, những người này phải đợi đến khi Hoàng Thượng hạ chỉ mới biết được. Lúc đó ta ngay từ đầu đã nhìn ra điểm này.”

Đồ Tô nghe hắn nói có ý riêng, bèn dùng lời dụ dỗ hắn: “Mọi người đều nói thánh ý (suy nghĩ của hoàng đế) khó dò, chưa hạ thánh chỉ, dù ai thông minh khôn khéo đến đâu cũng không đoán được? “

Tô Trung Thần vừa nghe, lập tức cười quỷ dị: “Ta có thể đoán ra được, bởi vì đương kim Hoàng Hậu nương nương chính là một bình dấm chua (ý nói vô cùng hay ghen), Hoàng Thượng muốn nạp sủng, nhưng hắn dám sao? Hừ hừ, ai nói chỉ có Tô Trung Thần ta sợ vợ, Hoàng đế quyền lực có lớn không, nhưng vẫn sợ vợ như thường đó thôi? Ha ha, ta là thiên hạ đệ nhất thông minh… “

Đồ Tô nghe xong liền nhíu mày, tiếp tục dỗ dành: “Vậy nếu ngươi đã sớm biết rồi, tại sao lúc đó không nói chứ?” Tô Trung Thần ngẩn ra nhìn chằm chằm Đồ Tô, vui vẻ cười toét miệng, dùng tay che miệng, nói nhỏ: “Suỵt, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói với người khác.”

“Ừ ừ, ta sẽ không nói cho ai biết.”

Tô Trung Thần nhìn Đồ Tô, lắc đầu mấy cái, đột nhiên vỗ vỗ vai Đồ Tô ha ha cười lớn nói: “Ha ha, đồ ngốc, ngươi làm sao có thể giống như Đại cữu ca (anh vợ) kia của ta, nếu ta nói, nương tử nhà ta sẽ nhanh chóng gả cho ta như vậy sao, ta mới không nói dâu, hắc hắc. ” Đồ Tô hận đến cắn răng. Tên này vậy mà gài bẫy lão nương, xem lão nương thu thập hắn thế nào. Đồ Tô dưới cơn tức giận, kéo hắn vào trong phòng, hai ba cái đem Tô Trung Thần lột sạch như lột bắp ngô, vừa là trói vừa là đánh, cuối cùng thuận tiện kia gì hắn. Tô Trung Thần uống say mèm, đến khi hai người đi vào nhau mới có chút cảm giác. Mặc dù vô cùng bất ngờ, nhưng lại tích cực phối hợp, và vô cùng vui vẻ hưởng thụ.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tô Trung Thần nhìn trên người mình toàn là vết cào cấu. Sau khi cẩn thận nhớ lại, không khỏi chép miệng hồi vị cảm thấy chưa đã nghiền. Lại nhìn nương tử nhà mình, vẫn là khuôn mặt không vui.

Tô Trung Trung vội vàng qua loa mặc quần áo vào, nhanh chóng lăn xuống giường cười vui vẻ đi tới chải đầu cho Đồ Tô, vừa chải đầu vừa dò hỏi: “Nương tử, tối hôm qua vi phu bị Đại cữu ca chuốc say, nương tử đừng để ý, vi phu bảo đảm từ lần sau sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”

Đồ Tô khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi nếu là không muốn uống say, hắn có thể chuốc say được sao?” Tô Trung Thần bị vạch trần, đành phải cười khan một tiếng.

Tuy rằng tối hôm qua Đồ Tô đã xả giận một trận, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy không vui, vì thể mở miệng châm chọc nói: “Ta phát hiện làm vợ chồng với ngươi đã ba năm nhưng vẫn chưa nhìn thấu ngươi.”

Tô Trung Thần nghe được trong lời nói của nàng có ý khác, trong lòng dậy sóng, suy nghĩ một chút, cẩn thận nghĩ lại, mình thực sự không giấu diếm nàng chuyện gì, bèn thản nhiên nói: “Nương tử đừng hiểu lầm vi phu. Vi phu từ trong ra ngoài, nương tử đã sớm nhìn hết, sao lại vẫn nói là chưa thấu ? “

Đồ Tô bóp mũi học theo giọng điệu của hắn tối hôm qua nói: “Hừ hừ, những người như các ngươi này chính là ngu dân, ta đã sớm nhìn ra điểm này… Hoàng thượng kia có lớn không? Nhưng vẫn sợ vợ như thường đó thôi? Nếu ta nói ra, nương tử nhà ta sẽ gả cho ta sao? Hừ, ta nói cho ngươi nhưng ngươi đừng nói cho người khác biết…” Tô Trung Thần vừa nghe những lời này, không khỏi thầm cảm thấy ngạc nhiên cùng hối hận, được rồi, hắn thừa nhận rằng những lời này xác thực hình như là hắn đã nói. Ôi xong, tại sao hắn lại đần như vậy chứ. Lúc này hắn cũng không thể chối cãi được, chỉ đành phải tiếp tục giả ngu cười ha ha. May mà Đồ Tô chỉ là muốn chế nhạo hắn một chút, chứ không phải thực sự tức giận hắn.

Tô Trung Thần có lòng muốn cố gắng thể hiện, vừa nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, vừa tìm chuyện để nói: “Nương tử, vi phu hôm nay chải một kiểu tóc đẹp mắt cho nàng. Nàng nhìn kỹ một chút, tay nghề của vi phu thế nào?”

Đồ Tô liếc mắt nhìn qua một chút: “Còn tạm được.”

Tô Trung Tâm được đà lấn tới, bỗng nhiên hôn nàng một cái, đắc ý cười nói: “Đa tạ nương tử khen ngợi, vi phu liền không khách khí, tự mình nhận thưởng một chút.” Đồ Tô nhếch miệng cười một tiếng, không thèm phản ứng hắn. Không ngờ Tô Trung Trung được voi đòi tiên, lại hôn lên bên má khác của nàng một cái, tự nhủ: “Cùng là một khuôn mặt, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, mỗi bên một cái.” (Da mặt ca thực dày!!)

Sau khi chải đầu xong, Tô Trung Thần hài lòng nhìn nương tử mình trong gương, thật sự là tóc mai như mây, cài châm ngọc, mi không vẽ mà xanh, môi không tô mà hồng. Tuy rằng không phải mười phần xinh đẹp, nhưng là hắn càng nhìn càng hài lòng. Tô Trung Thần lại bắt đầu nói với nàng những lời đường mật: “Nương tử, tại sao vi phu lại cảm thấy nàng càng ngày càng có phong vận (thướt tha, quyến rũ) nhỉ?”

Đồ Tô hơi ngẩng đầu, một câu hai nghĩa nói: “Mỗi ngày đều luyện, có thể không có phong vận sao?”

Trung Thần tuy rằng đã quen với việc nàng thường ngữ ra kinh người (nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc), nhưng lúc này vẫn không khỏi sững sờ một lát, suy nghĩ một lúc, mới hiểu ra thâm ý trong lời nói của Đồ Tô.

Hắn mặt dày cười ha ha tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy, nhưng là, còn phải xem là ai đang luyện! Nương tử nói có đúng không?” Hai người đang trêu chọc lẫn nhau, tiếng gõ cửa lại không hợp thời vang lên.

Tô Trung Thần trong lòng kêu gào một tiếng, đành phải cao giọng hỏi: “Ai, có chuyện gì?”

“Tiểu thư, cô gia, biểu tiểu thư cùng biểu cô gia, à không, cùng Lục công tử đã đến, phu nhân kêu hai ngài đi xuống tiếp khách.” Xuân Hồng kể từ sau sự việc ba năm trước, đã rú ra được một bài học sâu sắc, đã không chủ động đến gọi trước cửa phòng của Đồ Tô nữa, nếu có chuyện gì thì sai Bánh Bao hoặc để Thải Bình và Quan Trung tới gọi.

Đồ Tô hỏi Tô Trung Trung với vẻ mặt khó hiểu: “Biểu tiểu thư và Lục công tử? Đây là thế nào?” Nàng nhớ rõ ràng thân thích của tiểu thiếp không được thừa nhận là nhà ngoại, dường như chỉ có người nhà mẹ đẻ của chính thê Lục Vân Nham mới có tư cách được gọi là cô gia, những nhà còn lại giống như chỉ có thể gọi là công tử hoặc thiếu gia.

Tô Trung Thần ánh mắt lóe ra, trong lòng đã biết rõ là ai đến. Lục Vân Nham mang Thu Bích đến nhà dì mình, không biết là thực sự sủng ái Thu Bích hay là có ý đồ gì khác. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút nào không vui. Chỉ vội vàng giúp Đồ Tô đổi quần áo tiếp khách. Hắn trước tiên chọn một bộ áo dài màu đen với đai lưng cùng màu mà ngày thường Đồ Tô thích hắn mặc nhất, sau đó lại thay giày mới mũ mới, nhanh chóng chuẩn bị tốt cho mình, hắn lại vội vàng giúp Đồ Tô chọn lựa y phục.

“Nương tử, nàng mặc bộ này.”

“Ừ.” Đồ Tô trước kia cũng không quá kén chọn quần áo, sau này liền trực tiếp giao hết cho Tô Trung Nguyên, để mặc hắn chọn quần áo cho mình. Tô Trung Thần mặt mày hớn hở chọn quần, thành thạo mặc quần áo cho nàng, mới ân cần kéo nàng xuống lầu.

Đồ Tô vừa ra khỏi nguyệt môn, liền bất giác vô tình muốn hất tay của hắn ra, ai biết nàng vừa hất ra, Tô Trung Thần lập tức nhanh chóng nắm lấy. Đồ Tô bất đắc dĩ nói: “Ngươi ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo không thấy xấu hổ sao?” So với mấy năm trước, hành vi của Đồ Tô đã trở nên thu liễm (bớt phóng túng) hơn, không vì gì khác, nhập hương tuỳ tục, không muốn lôi kéo sự chú ý của người khác.

Tô Trung Thần hôm nay trả lời khác với ngày thường: ” Vi phu hiện tại nghĩ rõ ràng, ta cầm tay nương tử mình thì có gì mà xấu hổ. Những người chê cưới ta kia thuần tuý là ăn no rỗi việc.”

Đồ Tô trong lòng rõ ràng, hắn kỳ thật là đang thị uy với người nào đó, nhưng cũng không vạch trần hắn, chỉ cười cười không nói gì. Tô Trung Thần có vẻ hơi không hài lòng thái đọ như vậy của nàng, trên đường đi không ngừng cùng nàng nói chuyện. Đồ Tô thực sự không chịu được bộ dáng nhọc lòng này của hắn, đành phải nhẫn nại nói chuyện với hắn.

Đợi khi hai người đến đại sảnh, những người khác đã sớm nghe tin mà đến. Quan Văn và Quan Mao đang nói chuyện với Lục Vân Nham, Lâm thị và Thu Bích thì ngồi ở bên cạnh. Vừa nhìn thấy Đồ Tô bước vào, Lục Vân Nham liền hai mắt sáng lên nhìn về phía nàng. Đồ Tô cũng nhìn thoáng qua hắn một chút, Lục Vân Nham so với ba năm trước đã thành thục hơn rất nhiều, tình tình càng thêm ổn trọng hơn. Chỉ là ánh mắt kia, đã không còn trong suốt đơn thuần giống như năm đó nữa, nhiều thêm một tầng phức tạp cùng mệt mỏi sau khi trải qua nhiều chuyện. Đồ Tô chỉ nhìn thoáng qua một chút, rồi chuyển rời tầm mắt, tiến lên trước chào hỏi hai người. Thu Bích cũng vội vàng đứng lên đáp lễ. Lục Vân Nham không dám nhìn Đồ Tô quá lâu, đành phải đưa mắt nhìn về phía Tô Trung Thần.

Nhìn bộ dạng này, hắn không khỏi giật mình sửng sốt. Mặc dù trước đây hắn đã từng ngầu nhiên nghe Thu Bích nói qua, người biểu muội phu trên danh nghĩa này có thay đổi rất lớn, nhưng không nghĩ tới sẽ cùng trước kia khác nhau lớn như vậy. Hai người quả thật là khác nhau như sánh sáng của đom đóm với mặt trăng, không khỏi khiến người ta có chút tự cảm thấy xấu hổ. Tô Trung Thần rất bất mãn với hành vi vừa rồi của hắn, lúc này hai người bình tĩnh quan sát đánh giá lẫn nhau, tuy rằng trong miệng đang nói toàn lời khách sáo, nhưng rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Ngay cả vô tâm như Quan Mao cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp. Hắn cũng không có cách nào giải quyết, liền vội vàng lớn tiếng nói: “Đến đến, khó có dịp mọi người đều có mặt như hôm nay, uống rượu uống rượu.”

Lục Vân Nham cố nén xuống cỗ cảm giác chua xót khác thường trong lòng kia, trên mặt mang cười nói: “Tô công tử, ngươi hiện tại thật sự là thay đổi rất lớn, nếu không phải ngươi và Đồ Tô cùng xuất hiện cùng một lúc, ta thực sự không dám nhận là ngươi.”

Tô Trung Thần chắp tay cười nói: “Thật hổ thẹn, năm đó vì nhiễm bệnh, may mà được chữa khỏi. Không biết Lục huynh có khỏe không?”

Lục Vân Nham cười như không cười nói ứng đối: “Vẫn khoẻ vẫn khoẻ.”

Tô Trung Thần trên mặt nở nụ cười không có ác ý nói: “Ta thấy Lục huynh thân thể khoẻ mạnh hơn trước đây rất nhiều, nghĩ tới Lục thiếu phu nhân đã vô cùng tận tâm. Muốn nói tới, Lục thiếu phu nhân và nương tử của ta cũng được xem như là bạn tốt, trước đây mấy ngày nương tử ta vẫn luôn nhắc tới nàng đâu.” Lục Vân Nham nghe trong miệng Tô Trung Thần câu nào cũng nhắc nương tử ta, không khỏi cảm thấy chói tai, lại nghe hắn cố tình nhắc tới thê tử mình Phú Đan Ninh, trong lòng càng thêm không vui. Trên mặt ý cưới cũng càng ngày càng miễn cưỡng.

Thu Bích vừa cùng Đồ Tô và Lâm thị nói chuyện, vừa lắng tai nghe động tĩnh ở bên này. Mắt thấy hai người bọn họ như vậy, trong lòng không khỏi có chút nóng vội.

Quan Văn thấy tình hình như vậy, liền vội vàng kéo ra chủ để nói chuyện. Quan Mao cùng kéo Tô Trung thần nói chuyện huyên thuyên, lúc này mới miễn cưỡng đem lực chú ý của hai người kéo ra chuyện khác. Đồ Tô thấy bộ dạng này của Tô Trung Thần, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ không biết gì. Lâm thị cũng sớm nhận ra bầu không khí không thích hợp, bèn cười nói: “Thu Bích, để muội muội con dẫn con đi phía sau vườn dạo chơi.”

Đồ Tô nghe vậy đứng dậy mang theo Thu Bích đi lên phía trước, Lục Vân Nham cũng nhân tiện nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đi dạo chơi.” Một hàng người nhất tề đứng dậy đi đến trong vườn, Đồ Tô và Thu Bích ở phía trước, Quan Văn và Lục Vân Nham ở giữa, Quan Mao và Tô Trung Thần đi ở cuối cùng. Quan Mao thấy người phía trước cách khá xa, mới lôi kéo tay áo Tô Trung Thần nói: “Này, ta nói muội phu, hai người các ngươi cũng đừng đánh nhau.” Tô Trung Thần nghe câu nói này buồn cười không thôi, chỉ cười mà không nói gì.

Quan Mao vẫn hết lòng khuyên nhủ: “Thực sự không thể đánh nhau. Họ Lục kia thân thể quá yếu đuối, năm đó ta mới đấm một cái hắn liền đổ, ngươi không nên động thủ. Hơn nữa, ngươi như vậy khẳng định sẽ làm Đại muội ta mất mặt, buổi tối sau khi ngươi trở về, tránh không được lại phải quỳ ván giặt đồ, đến lúc đó ta cũng không thể giúp được ngươi.”

Tô Trung Thần giả vờ suy nghĩ một lát, rất nghe lời mà gật đầu nói: “Ta vốn là còn một bụng tức giận, thật sự muốn đánh hắn. Nghe Đại cữu ca nói như vậy, thật sự là hiểu ra, ta vẫn là nên bỏ ý định này đi thì hơn.” Quan Mao vừa nghe được là lời mình khuyên có tác dụng, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ, muôi muội luôn nói con người ta rất thẳng tính, không biết ăn nói bằng Nhị đệ, chờ ta trở về nhất định phải khoe khoang một trận để nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Tô Trung Thần nhìn thấu vẻ mặt biến hoá không ngừng của hắn, còn phụ hoạ theo hắn: “Đại ca, ta đã nghĩ kĩ, ta cũng không cần đi theo, hôm nay khách quý đến nhà, ngươi tranh thủ thời gian đi kêu tẩu tử giết gà cắt thịt, lại đi lấy hai bình rượu ngon tới, đừng để người ta nói nhà ta chiêu đãi khách không chu đáo.” Chuyện này vừa đúng ý Quan Mao, hắn nhanh chóng cười ha ha nói: “Muội phu nói đúng, ta lập tức đi.” Vừa chạy hai bước lại quay lại, nói nhỏ: “Này, muội phu tốt, đã là khách quý tới, thì không thể lấy rượu bình thường được đúng không?” Tô Trung Thần rất hào phóng chìa khoá trên eo giao cho hắn: “Đây là chìa khoá nhà kho ở hậu viện, mau đi đi, nhưng đừng để cho nương tử ta phát hiện.” Quan Mao nhe răng cười, vui vẻ cầm chìa khoá chạy đi như một làn khói.

Sau khi Tô Trung Thần làm cho Quan Mao rời đi, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Vân Nham. Tuy rằng Lục Vân Nham vẫn đang nói chuyện với Quan Văn, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh, giống như là nhìn hoa viên, nhưng ngầm thật ra là đang nhìn người. Thu Bích mấy năm nay vẫn luôn bên cạnh hầu hạ Lục Vân Nham, đã sớm luyện được một đôi mắt biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện. Nàng thấy bộ dáng này của Lục Vân Nham, đương nhiên hiểu rõ mục đích của hắn. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn tận tâm giúp hắn chế tạo cơ hội. Cũng để hắn chết tâm. Mắt thấy hai người càng đi càng gần, Thu Bích bèn nhận cơ hội nói: “Muội muội, ta bỗng nhiên có chút khát, ta trước vào phòng uống nước rồi lại tới.” Đồ Tô cười cười gật đầu để nàng rời đi.

Quan Văn lúc này là tiến thoái lưỡng nan, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn nhìn Tô Trung Thần, thấy hắn ta đang lúc thì nhìn trời lúc thì nhìn đất, giống như cũng không quá để ý, hắn nghĩ tới, ban đầu sự tình không hoàn toàn giải quyết dứt khoát, Lục Vân Nham khó tránh khỏi vẫn tưởng niệm trong lòng. Không bằng dứt khoát để cho bọn họ lại một mình nói chuyện một lát, lấy tính tình của hai người chắc chắn sé không làm ra chuyện gì sai trái. Nghĩ như vậy, hắn cũng tìm cớ trốn đi.

Lục Vân Nham lại chột dạ nhìn về phía sau, Tô Trung Thần không biết đã đột nhiên biến mất từ lúc nào. Hắn vô cùng kinh ngạc đồng thời cũng có chút thoải mái. Sau đó hắn đi từng bước về phía đình thuỷ tạ chỗ Đồ Tô đang đứng. Hắn vừa mong đợi lại vừa buồn bực, vừa muốn nhanh chóng đi tới nhưng lại không dám đi quá nhanh. Toàn bộ tâm tư đều rối thành một đống tơ vò.

Đoạn đường rõ ràng rất ngắn, nhưng hắn lại cảm thấy mình đã đi rất lâu rất lâu. Sau khi đến trong đình, hắn dừng bước, âm thầm thở ra một hơi, mới thấp giọng kêu: “Đồ Tô…”

Đồ Tô nghe thấy quay mặt nhìn qua, bình tĩnh thản nhiên cưới cười với hắn: “Lục công tử, vẫn tốt chứ?” Lục Vân Nham nghe thấy xưng hô xa lạ như vậy, trong lòng có chút chua xót, môi động một chút, nhất thời không biết phải nói gì.

Đồ Tô mở miệng hỏi: “Đan Ninh muội muội vẫn tốt chứ? Ban đầu còn có thư tới, chắc là sau khi thành thân quá bận rộn, chúng ta đã có hai năm không có liên lạc gì.” Lục Vân Nham nghe nàng hỏi tới Phú Đan Ninh, trên mặt lập tức giống như phủ lên một tầng vải, kéo căng chặt chẽ, cười vô cùng mất tự nhiên, nhịn không được mở miệng giải thích nói: “Thực sự là tạo hoá trêu người, ta không ngờ tới cuối cùng lại là cưới nàng ta.” Đồ Tô nghĩ thầm, ta cũng không nghĩ tới. Nhưng khi nói ra miệng lại là: “Ngươi thực ra phải cảm thấy may mắn khi người ngươi cưới là Phú Đan Ninh, Đan Ninh muội muội và ngươi từ nhỏ đã quen biết, làm người cũng rất tốt, hai nhà các ngươi cũng là gia thế tương đương, trưởng bối trong nhà cũng thích nàng, nàng tại Lục gia khẳng định là như cá gặp nước, như vậy cũng có thể giúp ngươi lo liệu trước sau.”

Lục Vân Nham nghe thấy những lời phân tích hợp tình hợp lý của nàng, trong lòng càng thêm khó chịu.

Đồ Tô còn nói tiếp: “Đan Ninh muội muội làm người ôn hoà bao dung, biểu muội cũng là người giữ bổn phận, hai người nhất định có thể hoà thuận ở chung với nhau.

Lục Vân Nham hơi hơi gật đầu nói: “Thu Bích là mẫu thân ban thưởng, thực sự không thể từ chối. Hơn nữa bản thân nàng cũng tận tâm tận lực hầu hạ ta…” Đồ Tô khẽ cười một tiếng nói: “Như vậy cũng đúng, muốn nói tới, trưởng giả ban thưởng không thể chối từ. Nhưng là, Thu Bích từ nhỏ từng chịu không ít khổ, vì vậy mong rằng Lục công tử…” Lục Vân Nham hơi giật mình, không nghĩ tới nàng sẽ nói ra lời như vậy, nghĩ lại một chút, cũng thấy thư thái. Thu Bích là biểu muội của nàng, nàng quan tâm nàng ta cũng là chuyện rất bình thường. Hắn cho rằng nàng tiếp theo khẳng định sẽ yêu cầu mình đối tốt với Thu Bích. Không ngờ Đồ Tô lại thay đổi giọng điệu nói: “Thu Bích biểu muội từng chịu không ít khổ, nàng yêu cầu không nhiều, rất dễ thoả mãn, vì vậy Lục công tử đối với nàng bình thường là được.” Lục Vân Nham rất kinh ngạc, hắn không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra loại lời như vậy. Nhất thời, không khỏi cảm thấy phức tạp trong lòng.

Đồ Tô không để ý vẻ mặt biến đổi không ngừng kia của hắn, chỉ để ý nói: “Mặc dù Phú Đan Ninh ôn hoà rộng lượng, nhưng thân là nữ nhân không có lòng ghen tuông. Lục Đại phu nhân sở dĩ đem Thu Bích cho ngươi, cũng là vì nàng nghe lời giữ bổn phận. Nếu ngươi quá sủng nàng, Phú Đan Ninh sớm muộn gì sẽ không tha cho nàng, đến lúc đó hậu viện khó tránh khỏi bất hoà, một lần bất hoà, lệnh đường (ý nói mẹ của Lục Vân Nham) đương nhiên sẽ không làm gì con dâu chính thức, nhưng Thu Bích biểu muội thân phận là thiếp, hậu quả liền khó lường. Xin hỏi công tử đến lúc đó là sẽ giúp hay là không giúp? Nếu giúp sẽ làm mâu thuẫn gia tăng không dễ xong việc, nếu không giúp lại đem biểu muội đặt ở chỗ nào? Nếu tương lai mâu thuẫn khó xử, thà rằng ngay từ đầu liền đối xử bình thường. Ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta không muốn nhúng tay vào chuyện hậu viện của ngươi, nhưng chuyện có liên quan đến thân thích, đành phải nói thẳng với ngươi.” Lục Vân Nham nghe vậy, thở dài một hơi, do dự một lúc lâu, cuối cùng tự cổ vũ một phen, mới có dũng khí nói: “Thực ra ban đầu, ta nhận Thu Bích cũng là có nguyên nhân, là bởi vì nàng cùng ngươi….”

Đồ Tô đột nhiên giơ tay lên đánh gãy lời hắn: “Quên đi, Lục công tử, ta không muốn nghe chuyện riêng tư của ngươi. Hôm nay ta tới nói với ngươi mấy chuyện này, thứ nhất là hỏi thăm Đan Ninh muội muội, thứ hai là nói chuyện với biểu muội ta một chút.”

Lục Vân Nham vẻ mặt thất lạc hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao?” Đồ Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên rõ ràng nhìn hắn: “Nếu không thì ngươi nghĩ còn có cái gì?” Lục Vân Nham im lặng không nói.

Đồ Tô nhấc chân bước ra ngoài sân, vừa đi vừa nói: “Ngươi từ từ đi dạo, ta cần phải đi về.”

Lục Vân Nham đứng chết lặng tại chỗ, giống như chạm đến dây thần kinh nào đó đột nhiên mở miệng hỏi: “Đồ Tô, ngươi nói nếu không có chuyện xảy ra năm đó, chúng ta sẽ ở cùng nhau hay không?”

Đồ Tô dừng bước đầu cũng không quay lại, rõ ràng cười đáp: “Chuyện đã xảy ra, lại nói nếu thì có ý nghĩa gì chứ?”

Lục Vân Nham cố chấp nói: “Không, ta chính là muốn biết.”

Đồ Tô suy tư một chút, thẳng thắn nói: “Không, sẽ không.”

Lục Vân Nham bước nhanh đi tới trước, chắn tại trước mặt Đồ Tô, nhìn vào mắt nàng, từng chữ từng câu nói kiên định nói: “Đồ Tô, ta hiểu được hỏi như vậy rất mạo muội, nhưng ta muốn làm rõ ràng. Mấy năm nay ta thường thường sẽ nghĩ, nếu ban đầu ta không khăng khăng truy tra cùng chất vấn, để tất cả trải qua bình thường, chúng ta sẽ như thế nào?”

Không chờ Đồ Tô trả lời, hắn lại tiếp tục nói: “Mấy năm qua, ta cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, trên quan trường, trong gia đình, ta cũng nghĩ lại rất nhiều, năm đó tính tình ta rất… ừ, nhất thời không biết nói thế nào. Nói chung, về sau ta đã hiểu rõ, sự tình trên đời không đơn giản giống như ta vẫn nghĩ như vậy, thế sự tuyệt đối không phải là không trắng thì đen, người tuyệt đối không phải là không thiện thì ác. Rất nhiều biểu tượng nhìn giống như rất tốt đẹp, nhưng chân tướng sau lưng lại khiến người ta tuyệt vọng…” Lục Vân Nham nói đến đây, trên mặt không khỏi cười tự giễu một chút.

Đồ Tô thở dài một hơi, tầm mắt trốn tránh nói: “Những chuyện này thấy nhiều liền sẽ thấy bình thường. Người sống cả đời này chính là như vậy. Chuyện quá khứ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, phải nhìn về phía trước.”

Lục Vân Nham hai mắt trống rỗng, khẽ thở dài nói: “Cũng có thể là vậy.” Vừa dứt lời, hắn giống như sợ Đồ Tô rời đi, lại mở miệng hỏi: “Hắn, đối với ngươi thế nào?”

Đồ Tô đương nhiên biết hắn là chỉ Tô Trung Thần, trong mắt không tự giác được mang theo ý cười nói: “Rất tốt, ta sai đánh chó thì sẽ không đuổi gà, kêu hắn đi hướng Nam thì sẽ không đi hướng Bắc.” Lục Vân Nham vốn một bụng thất vọng, vừa nghe những lời chả ra làm sao này, không khỏi có chút cảm giác dở khóc dở cười. Hắn không nhịn được hỏi: “Phu quân tốt trong mắt ngươi chính là người như vậy sao?”

Đồ Tô gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Đúng, trước khi gả, ta cho rằng ta có thể chịu đựng một chút. Sau khi thành thân, ta mới phát hiện, thực sự đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình. Vì vậy ta rất may mắn với sự lựa chọn của mình, hắn là người thích hợp với ta nhất. Đồng dạng, Phú Đan Ninh cũng rất thích hợp với ngươi.”

Lục Vân Nham vẻ mặt không đồng ý, không nhìn được hỏi: “Ngươi tại sao chỉ nghĩ tới thích hợp hay không thích hợp, tình cảm của ngươi thì sao, trái tim của ngươi thì sao? Những điều này đều không quan trọng sao?”

Đồ Tô cảm thấy đã nói rõ ràng, không muốn lại nói nhiều, bèn nói một câu kết thúc: “Lúc ta lựa chọn cũng đã từng hỏi lòng mình rồi, ta lựa chọn chính là ta thích, ta thích ta liền lựa chọn.” Nói xong, nàng không chờ đối phương trả lời, liền nhanh chóng đi nhanh ra khỏi đình thuỷ tạ.

Bình luận về bài viết này