Hận khuynh thành chương 2.6


Chương thứ hai: Học viện Ma Vũ

Là một người tha hương nơi đất khách, đối với những việc này, Lâm Yên chỉ thuận tiện nghe xong, căn bản cũng không để chúng ở trong lòng. Đối với đại lục này, nàng còn chưa học được cách chân chính dung nhập vào trong đó.

“A, Hắn là ai vậy?”

“Là cao thủ đệ nhất Học viện Luân Đa Kì, oa, hắn vẫn khốc như vậy, ta yêu hắn chết mất.”

Cùng với một nhóm nữ sinh đè thấp tiếng kêu sợ hãi, một người thanh niên cao lớn mặt chữ điền từ bên cạnh đi qua. Chỉ thấy hắn một đôi mắt phượng hẹp dài, đôi môi hơi mỏng khép chặt, thân thể ưỡn ra thẳng tắp, tựa như một cây giáo, thoạt nhìn lãnh khốc tự tin. Hắn hình dáng ngũ quan không tuấn mỹ, lại có một loại hương vị thực nam tính khác.

“Bên kia, mau nhìn bên kia, tên thứ năm trên bảng xếp hạng mỹ nữ, Vi Lâm tiểu thư cũng đến đây.” Tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng hoan hô hưng phấn của mọi người không ngừng mà truyền đến.

Vi Lâm tiểu thư này vóc dáng rất cao, cùng Lâm Yên hiện tại cao gần bằng nhau. Nàng có mái tóc màu đỏ, đôi mắt màu rám nắng, cằm nhọn xinh đẹp ngẩng cao, một bộ dáng không coi ai ra gì.

Nàng bộ dạng rất đẹp, bất quá Lâm Yên lại cảm thấy được đối với nàng có điểm sợ hãi, thân mình theo bản năng mà co rụt lại.

Không có biện pháp, đây đều là bị Nhị sư tỷ làm hại. Nghĩ đến “Mạnh mẽ nữ Đại vương” Nhị sư tỷ Dương Chân Như làm cho cả Nhã Hư Quan đều sợ hãi, Lâm Yên liền cảm thấy được toàn thân rét run. Mà Vi Lâm này làm cho người ta cảm giác tựa như Nhị sư tỷ giống nhau.

Nhị sư tỷ luôn thích làm cho nàng phát hỏa, nhưng là nàng vẫn cứ chịu không nổi châm chọc của Nhị sư tỷ, mỗi lần đều mắc mưu. Sau liền làm cho chính mình rước lấy vô cùng phiền toái. Ở trong lòng Lâm Yên, Nhị sư tỷ chính là khắc tinh của nàng.

“A di đà phật, hy vọng ông trời phù hộ ta vĩnh viễn cũng sẽ không gặp phải Vi Lâm tiểu thư.” Lâm Yên hướng Phật tổ khẩn cầu.

Nàng lại không biết đạo lý trong địa ngục u tối giống như có một loại số mệnh, trốn không thoát thì vĩnh viễn cũng trốn không thoát!

“Đó là Ốc Phu Đặc a, hắn chính là cao thủ võ thuật xếp hạng thứ ba của học viện, vẫn là xếp hạng nhất dễ nhìn hơn nga.”

“Thật sự, thật là hắn nga! Nữ nhân bên cạnh hắn là ai? Sa che mặt, ánh mắt ngày thường đẹp quá nga! Tại sao là màu đen? Là ai?”

“A, chưa thấy qua nga. Có thể là học viên mới hay không? Xem ánh mắt của nàng, hẳn là bộ dạng rất đẹp đi?”

“Làm sao, ta nghe La Chi Lan nói, nữ nhân kia trên mặt có cái vết sạo rất lớn, mới đội cái khăn che mặt.”

“Oa, thật sự a? Vậy trách không được .”

“Bất kể nàng là ai, chỉ cần không phải bạn gái của Ốc Phu Đặc của chúng ta thì tốt rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, Ốc Phu Đặc là của mọi người chúng ta.” Ốc Phu Đặc ở phương diện quan hệ nam nữ luôn luôn rất là nghiêm túc, hơn nữa hắn bề ngoài xuất sắc, gia thế cùng tài năng, cư nhiên thành người tình của mọi người.

Ốc Phu Đặc nghe những lời nói nhảm linh tinh này, có chút lo lắng mà nhìn nhìn Lâm Yên, thấy nàng không chút nào để ý, chỉ là càng không ngừng nhìn xung quanh, giống như đối với hết thảy chung quanh đều hưng trí bừng bừng.

“Kỳ quái, như thế nào vẫn đều không có nhìn thấy La Văn Cáp Nhĩ điện hạ?” Một người nữ sinh nói.

Vừa nghe đến tên này, Ốc Phu Đặc cả cái lổ tai đều dựng thẳng lên.

“Có thể hắn còn muốn muộn một chút mới đến đi.”

“Mới không phải đâu, ta nghe người ta nói, điện hạ năm nay không thể tới học. Dù sao hắn là điện hạ, có công việc quan trọng hơn phải làm.”

“Thật sự? Vậy rất đáng tiếc a.”

“Như thế nào? Ngươi cũng hy vọng bị điện hạ thu vào phòng riêng?”

“Ngươi nói coi, ngươi nói coi, xem ta có vả miệng của ngươi không. . . . . .”

Ốc Phu Đặc thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng đột nhiên tốt tới cực điểm.

Ốc Phu Đặc sau khi đem Lâm Yên đưa đến phòng học trị liệu ma pháp, mới rời đi. Khi Lâm Yên đi vào, trong phòng học đã sớm ngồi đầy người.

Nhìn đến danh nhân của Học viện Ốc Phu Đặc đưa một nữ tử tiến đến, tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai, nghị luận. Lâm Yên chọn một người có khuôn mặt hình tròn, nhìn qua có điểm e lệ của nữ hài tử, ở bên cạnh nàng ngồi xuống.

“Hi.” Tiểu cô nương sợ hãi mà mở miệng, nhỏ giọng cùng nàng nói chuyện. Nàng ánh mắt mở thật to, lộ ra rõ ràng tò mò cùng thân thiết gần gũi, bất quá tay nàng còn gắt gao mà nắm lấy góc áo của mình. Như vậy giống như chỉ cần vừa thấy đến nguy hiểm tín hiệu, sẽ lùi về trong tổ của con thỏ nhỏ.

“Hi, nhĩ hảo.” Lâm Yên cũng nhỏ giọng trả lời nàng. Đối với cô gái giống như tiểu muội muội này, nàng vẫn thích hơn.”Ta gọi là Lâm Yên, ngươi thì sao?” Lâm Yên nhẹ nhàng mà nói, ôn nhu mà nhìn con thỏ nhỏ e lệ này.

Bình luận về bài viết này