Kim bài nông nữ Chương 6


【006】Chửi bới thanh danh

Vương thị nói xong, còn muốn ở bên tai Thủy Dương thổi gió, trơớc khi nàng gả cho Thủy Dương Thủy gia cơ bản cái gì đều không có, viện này vẫn là sau khi phụ thân nàng dẫn dắt Thủy Dương mới có, tất cả mọi thứ cùng đồ đê tiện An thị này một chút quan hệ đều không có, dưỡng bọn họ mấy năm nay cũng đủ rồi!
“Không cho cũng không sao cả, dù sao tương lai chúng ta nếu đói chết đầu đường, nhất định sẽ để cho người ta biết chúng ta là nhi nữ của Thủy Dương Biên tu Hàn Lâm Viện, sẽ có người báo tang cho Thủy phủ các ngươi!” Thủy ý mân miệng, gợi lên môi nhỏ cong cong, lộ ra tươi cười nhàn nhạt.
Vương thị muốn bố trí các nàng vào chỗ chết, không dễ dàng như vậy.
“Ngươi dám uy hiếp ta!” Thủy Dương đương nhiên biết ý tứ của Thủy Ý, chính là muốn đi cáo trạng.
“Điều này sao sẽ là uy hiếp chứ? Trên người chúng ta tốt xấu gì cũng lưu trữ cốt nhục của phụ thân ngươi, phụ thân ngươi bỏ vợ bỏ con, chúng ta lại thân vô xu, đói chết là tất nhiên, tương lai để cho phụ thân nhặt xác cũng hợp tình hợp lý thôi!” Bọn ta sắp chết đói, còn dám uy hiếp hay không, để cho là giết người cũng dám! Thủy Ý âm thầm cắn chặt răng, Thủy phủ không thể ở lại, nhưng là nàng cũng phải kiếm chút tiền vốn tương lai mưu sinh.
“Được, người tới, đem khế đất cùng khế ước phòng ở ở nông thôn lấy đến!” Thủy Dương âm trầm tức giận, lập tức đã có quyết định.
Mà Thủy mẫu cùng mẹ con Vương thị lại lộ vẻ mặt không cam lòng, thanh âm kêu lớn lên, “Lão gia, chúng ta làm sao có thể đem đất vườn cho bọn họ!” Vương thị là tức giận nhất, một đôi mắt tràn ngập oán hận, lúc này không nghĩ tới còn để cho bọn đồ đê tiện An thị này lấy được đồ của bọn họ. Nhưng là lời nói kế tiếp của Thủy Dương, lại làm cho tâm tình của nàng thoải mái.
“Ta còn chưa chết, nghĩ muốn ở riêng cũng không tới phiên các ngươi, An thị phạm vào thất xuất chi điều là trộm đạo, dung túng tử nữ đi trộm cắp, Thủy Ý dĩ hạ phạm thượng (không tôn kính bề trên), tàn hại thủ túc (làm thương tổn anh chị em), hiện tại đem các ngươi lưu đày đến ở nông thôn, không được trở lại Thủy phủ!” Thủy Dương nói xong, lại hướng tới gã sai vặt bên cạnh phân phó, “Đem lời vừa mới nói chuẩn bị tốt công văn, đưa về cho lão tộc trưởng Thủy phủ ghi lại.”
“Lão gia, ngươi không thể làm như vậy. . . . . .” An thị vừa nghe, phảng phất như trời sụp, Thủy Dương vu tội Thủy Ý bọn họ như vậy, tương lai trên mặt bọn họ đều mang theo tiếng xấu, đừng nói cái khác làm sao có chỗ đứng trong thôn, làm sao tìm nhà chồng!
Vương thị cùng Thủy Nhu lại vừa lòng mà nở nụ cười, cứ như vậy, Thủy Ý đời này cũng đừng nghĩ muốn xoay người, cả đời đều là kẻ trộm không sạch sẽ. Có mẫu thân An thị phạm vào thất xuất chi điều này, dưỡng ra nữ nhi có thể như thế nào? Vương thị trong lòng vui đến nở hoa, mấy nghiệt chủng của An thị, vĩnh viễn đều đừng nghĩ cùng nữ nhi của mình so với, vĩnh viễn đều thấp hơn các nàng một bậc!
Thủy Ý cũng không nghĩ tới, Thủy Dương này ngoan độc đến nước này, rõ ràng biết An thị cùng hai hài tử chẳng qua chỉ là cầm một chén nước cơm không cần tới cứu chính mình, cư nhiên có thể đem họ nói thành trộm cướp, chẳng những dùng thất xuất chi điều này đến hưu An thị, còn muốn làm cho cốt nhục ruột thịt cả đời mang tiếng xấu như vậy. Thủy Ý lúc này, đối Thủy Dương một chút tình cảm cha con cũng không còn sót lại.
Hai người Thủy Cảnh Huy cùng Thủy Tư vốn nghe không hiểu lời nói của Thủy Dương, chỉ nhìn đến mẫu thân mình vừa khóc, không khỏi liền ôm nàng, không tiếng động an ủi.
“Các ngươi hiện tại lập tức cút, nếu còn muốn uy hiếp ta, vậy nhìn xem ai chết ai sống!” Nói xong, Thủy Dương liền vẫy vẫy tay áo, quay đầu liền rời đi.
“Đồ trộm, giống tiện nhân!” Thủy mẫu hướng tới mấy người An thị xì một tiếng khinh miệt, quay đầu giống như là chán ghét thứ đồ bẩn gì đó nhanh chóng mà rời khỏi viện.
Trong phòng chỉ còn lại có mẹ con Vương thị, “Chậc chậc, theo ta đấu, An Ngưng Hương ngươi cả đời đều đấu không thắng, ngươi đời này chính là cái giống tiện nhân, mà ta đây tương lai còn có thể trở thành nhất phẩm phu nhân. Nhi nữ của ta hưởng vinh hoa phú quý, của ngươi đâu, nam đạo nữ xướng!” Vương thị đắc ý dào dạt mà thổi phồng, liếc liếc mắt một cái nhìn An thị sau đó lại nói, “Các ngươi không phải không có tiền sao? Này không phải vừa lúc, ngươi có thể làm tú bà, kéo theo ba đồ đê tiện của ngươi, vừa vặn có thể có nghề nghiệp, lão đồ đĩ cùng hai cái tiểu đồ đĩ, còn muốn có một tiểu luyến nhi, ha ha ha. . . . . .” (luyến nhi: này giống như tiểu quan đó, nhưng đây là dùng cho nam hài)
Vương thị đắc ý che miệng cười lớn, nhưng không có lưu ý Thủy Ý đem nước cơm đặt ở bên giường của mình cầm lại đây, ở thời điểm Vương thị đắc ý dào dạt, hướng tới đầu của nàng ném tới.
Nhất thời, nước cơm từ trên đỉnh đầu Vương thị chảy qua đầu tóc đổ xuống dừng ở trên mặt, mà bát sành cứ như vậy thẳng tắp mà úp ở trên đỉnh đầu của Vương thị. Sau khi chấn kinh một giây, tiếng thét chói tai của Vương thị mới vang vọng phía chân trời.

“Tiểu tạp cẩu chết tiệt, ngươi cư nhiên dám hắt ta, ngươi không muốn sống nữa ngươi!” Vương thị hô trời kêu đất, vừa lau mặt mình, vừa chửi ầm lên. Nàng làm sao nghĩ đến, Thủy Ý sẽ dám can đảm lấy nước cơm hắt nàng.
“Ta là không muốn sống nữa, ngươi có gan thì cứ nói tiếp, có gan thì đánh ta, xem đến lúc đó ai chết ai sống!” Thủy Ý rầm rầm mà nhặt mảnh sành vỡ trên mặt đất lên, hướng tới mấy bà tử muốn nhào lên múa may, lập tức bà tử quanh mình bị hù dọa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vương thị thấy thế lại có giận không chỗ phát, nàng vốn là nhục nhã Thủy Ý các nàng, lại không nghĩ rằng ngược lại bị Thủy Ý nhục nhã, bây giờ còn không thể đem tiểu đồ đĩ làm gì.
“Nương, chúng ta đi, không cùng thứ như nàng ta so đo, xem nàng ta có thể kiêu ngạo đến lúc nào!” Thủy Nhu nhìn chằm chằm Thủy Ý một hồi, nhưng cũng không có động tác gì, khuyên bảo Vương thị rời đi. Thủy Ý hiện tại chẳng qua chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi, nàng làm sao sẽ cho nàng ta cơ hội chứ.
Dù sao Thủy Ý đã thân bại danh liệt, đã không đáng để tâm.
“Đúng vậy, cùng loại người rách nát ngàn người ngủ vạn người cưỡi này so đo, là có * phân!” Vương thị vén vén tóc mình, lắc lắc tay áo, xì một tiếng khinh miệt mới hùng hùng hổ hổ mà rời đi.
Lập tức, phòng ở trở nên im lặng vô cùng, nhưng là đống hỗn độn trước mắt nhắc nhở mấy người An thị chuyện tình vừa mới đây là chân thật.
Sau khi mọi người đi rồi, thân thể An thị mới như là bị rút sạch sức lực vậy, lảo đảo té ngã trên mặt đất.
“Nương, người không sao chứ?” Thủy Ý vội đi qua đỡ, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của An thị, không khỏi lo lắng hỏi.
Sự tình hôm nay đối với An thị đả kích đích xác là rất lớn, nhất là loại nữ nhân có thói quen lấy chống làm trời, vây quanh nhi nữ như An thị này, một khi rời khỏi người tâm phúc, sẽ không có phương hướng.
“Ý nhi, về sau, về sau nên làm cái gì bây giờ a, các con làm thế nào mới tốt. . . . . .” An thị mở to ánh mắt, vô thần mà nỉ non. “Đều là nương vô dụng, mới có thể biến thành như vậy, sớm biết rằng, sớm biết rằng. . . . . .”
“Nương, chúng ta sẽ tốt lên!” Thủy Ý ôm An thị, “Nương, người xem xem Huy nhi cùng Tư nhi, chẳng lẽ người muốn bọn chúng còn mỗi ngày ăn màn thầu thiu như vậy sao? Chẳng lẽ người còn muốn Huy nhi mỗi lần đều bị đánh cho máu chảy không ngừng sao?”
Nói xong, Thủy Ý liền hướng tới Thủy Cảnh Huy hung hăng mà trừng mắt một cái, lập tức làm cho Thủy Cảnh Huy khóc lớn lên.
“Huy nhi không khóc, có phải còn đau hay không?” An thị lập tức phục hồi lại tinh thần, kéo tiểu nhi tử qua liền kiểm tra thương thế, nhìn đến dấu tay vừa mới đã biến thành màu đen, liền càng thêm đau lòng. “Huy nhi không khóc, về sau nương cũng không sẽ để cho người ta đánh con.”
“Nương, chúng ta rời đi Thủy phủ có thể sẽ thực khổ, nhưng là chúng ta khổ có giá trị a, người xem Huy nhi cùng Tư nhi, bị dọa đến thực nhát gan, người nhẫn tâm sao? Nhẫn tâm làm cho bọn chúng mỗi ngày như vậy sao?” An thị có buông lỏng, Thủy Ý liền càng thêm tích cực mà khuyên.
“Con đứa nhỏ này, về sau nhưng là nói làm sao đính thân chứ? Con thật sự không sợ sống cuộc sống khổ cực?” So với hai đứa nhỏ, Thủy Ý lúc trước vẫn là sống cuộc sống tốt, cho nên An thị lo lắng nhất chính là Đại nữ nhi. (QA: Bà này cũng thật ngây thơ! Nếu cứ tiếp tục như trước thì không biết có thể sống thêm được mấy ngày chứ, sống còn sống k nổi nữa mà còn lo đính thân cái khỉ gì, đúng là bệnh sĩ chết trước bệnh tim a!)
“Không sợ, nương, dù khổ nữa còn kém hơn hiện tại không ăn không uống còn bị người vu tội sao? Nương người tin tưởng ta, chúng ta chỉ biết sẽ sống được rất tốt!” Thủy Ý tin tưởng mười phần mà gật đầu nói, hai đứa nhỏ bên cạnh cũng học Thủy Ý nắm lên nắm tay nhỏ ở trước ngực đi theo gật đầu.
An thị thấy thế, nhịn không được mặt mày giãn ra, “Được, chúng ta nhất định sẽ sống được rất tốt!”
“Ngay cả đồ cưới cùng đất vườn đều mặt dày mày dạn mà muốn, còn nói sẽ sống được tốt, có bản lĩnh cái gì cũng không muốn!” Thời điểm bốn mẹ con vui vẻ mà cười, ngoài cửa đột nhiên truyền tiến một đạo thanh âm cay nghiệt cười nhạo.

5 bình luận (+add yours?)

  1. zenziag
    Th7 12, 2015 @ 08:27:01

    ko có tiền lấy ji mà sống, mặt dày tốt hơn bao tử thủng!@@ thanks nàng!

    Thích

    Trả lời

  2. Hương suri
    Th7 12, 2015 @ 08:29:23

    Ơ đang hay mà…oaoa không biết thủy nhu có thù gì với Ý tỷ
    ths ss

    Thích

    Trả lời

  3. chumeocuagio
    Th7 12, 2015 @ 17:29:08

    Ta la ta noi that doc may truyen o nha nang roi gio ta moi thay 1 gia dinh vo liem si co nay.ma sao ban toan choi xau hok vay toan dung dung cho hoi hop nhat hok a

    Thích

    Trả lời

  4. Lili
    Th7 13, 2015 @ 10:45:12

    Là ai ngoài cửa vậy nhỉ

    Thích

    Trả lời

  5. Ngọc Tuyết
    Th7 13, 2015 @ 16:28:05

    Lấy cho bà tức chết ..a.a.a

    Thích

    Trả lời

Bình luận về bài viết này