Kim bài nông nữ Chương 8


【008】Khóc lóc om sòm

Mọi người nghe được là tiểu thiếp bị Thủy phủ đuổi ra, còn là trộm đồ, mỗi người đều bắt đầu đối mẹ con Thủy Ý chỉ trỏ lên, dù sao trộm đạo từ xưa đến nay, đều là chuyện tình dành cho người vô liêm sỉ.
“Ta nói lúc trước An Ngưng Hương ngươi cũng là Thủy gia cưới hỏi đàng hoàng đi, làm sao sẽ biến thành tiểu thiếp chứ? Xem ra đã sớm làm chuyện không sạch sẽ, cho nên mới bị giáng xuóng làm thiếp. Bây giờ còn cũng bị hưu, chạy về Tiểu Châu thôn, ngươi chạy nhanh cút, đừng ở tại chỗ này, miễn cho tai họa thôn chúng ta, sẽ đánh mất mặt mũi của người Tiểu Châu thôn chúng ta!” Lí thị chán ghét liếc mắt nhìn An thị bọn họ một cái, lập tức liền ngăn giọng quát to lên, thêm mắm thêm muối, làm cho thôn dân vây xem đều kêu la bọn họ nhanh đi đi.
“Xuân Anh, chúng ta là bị oan uổng, ngươi xem ở tình cảm của chúng ta trước kia, đừng ở trước mặt đứa nhỏ nói này đó.” An thị vội ôn nhu mà vỗ vỗ đầu hai đứa nhỏ, uyển chuyển mà thỉnh cầu Lí Xuân Anh. (QA: Biết ta dị ứng nhất cái gì k? Chính là hai chữ “ôn nhu” a! Nhất là khi hai chữ này dùng trên người bị đè đầu cưỡi cổ rồi mà vẫn còn “ôn nhu” a!)
“Ai nha má ơi, có mặt làm còn sợ bị người nói a? Oan uổng? Các ngươi oan uổng sẽ bị cho tịnh thân xuất hộ? Ngươi cho là lừa tiểu hài tử ba tuổi a, các ngươi nhanh đi đi, đừng làm cho chúng ta tìm người đem bọn ngươi ném ra!” Lí Xuân Anh vênh váo tự đắc mà ngẩng cao đầu, không lưu tình chút nào mà uy hiếp.
Lí Xuân Anh đáy mắt hiện lên bóng đen, khóe miệng lộ ra tươi cười âm u, lúc trước nàng vốn có thể gả cho Thủy Dương, kết quả cố tình Thủy Dương lại coi trọng An thị, hại nàng không thể làm nương tử cử nhân, phải ở lại bên trong thôn rách nát này, hiện tại An thị nghèo túng, trong lòng nàng khá là được an ủi!

“Xuân Anh, chúng ta thật sự là oan uổng, ngươi cho dù không xem ở tình cảm của chúng ta, bọn nhỏ nhỏ như vậy, chúng ta không trở lại Tiểu Châu thôn sẽ không có chỗ nào để đi, ngươi coi như làm người tốt. . . . . .” An thị nói xong thanh âm đã nghẹn ngào, một đôi mắt trong suốt bên trong lóe nước mắt, vừa mới nói đã có chút hán tử không khỏi bắt đầu đồng tình.
“Thật sự là một tao chân (kỹ nữ lẳng lơ), còn chưa vào thôn đã bắt đầu câu dẫn nam nhân, ta đã nói làm sao Thủy đại nhân không chịu giữ lại con trai ở trong phủ, ta xem tám phần chính là con hoàng của không tuân thủ nữ tắc, mới bị Thủy đại nhân đuổi ra! Không trinh không khiết, có trộm đạo lại trộm người, Tiểu Châu thôn chúng ta thật sự không cũng bái nổi các ngươi!” Bùm bùm, Lí Xuân Anh bắt đầu bịa đặt mà vũ nhục An thị, một ít phụ nhân có nam nhân của mình ở nơi này liền đều lập tức trừng mắt nam nhân nhà mình, bắt đầu cùng nhau chỉ trỏ An thị.
“Tao hồ ly (hồ ly lẳng lơ), xem nàng một thân tao khí (tác phong lẳng lơ), chúng ta đều còn chưa nói nàng cư nhiên đã chảy nước tiểu ngựa, giả bộ đáng thương cho ai xem, thứ không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, ỷ vào có vài phần tư sắc, ngay tại nơi này nghiêng đầu làm dáng, ta chính là nhìn liếc mắt một cái, đều ngại xấu hổ đến hoảng!”
Phụ nhân trong thôn ngươi một lời ta một câu chỉ vào An thị mắng, cả khuôn mặt An thị đều trắng xanh lên, giương miệng nửa ngày không chen vào được một câu, tay ôm hai đứa nhỏ càng thêm chặt. (QA: An thị này bị Thủy Dương kia hại đến thảm như thế này, mà sau này hắn ta chỉ dỗ vài câu đã tha thứ + lên giường, ta thật sự triệt để chán ghét An thị này, chán ghét hơn cả mấy tiện nhân kia! Đối với An thị này ta chỉ có hai chữ: Xứng đáng!)

“Các ngươi đều câm miệng cho ta!” Thủy Ý đi lên vài bước, che ở trước mặt An thị cùng hai đứa nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt trừ bỏ ẩn ẩn tức giận ra, một chút cũng không có sợ hãi. “Chúng ta nếu đến đây, sẽ không rời đi, trừ phi có một lý do hợp lý, bằng không mơ tưởng làm cho chúng ta cứ như vậy rời đi!”
Thủy Ý không nghĩ tới Thủy gia ngoan độc đến loại tình trạng này, chẳng những hủy thanh danh của bọn họ, còn phái người hãm hại mình, đơn giản chính là muốn cầm lại điền sản của Thủy phủ, không dễ dàng như vậy!
Vương thị muốn đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt, nàng cố tình không để nàng ta như nguyện!
“Yêu, có một nương lẳng lơ, còn có một cái nữ nhi đanh đá, thật sự là mở mang tầm mắt! Các ngươi một cái muốn câu dẫn nam nhân thôn chúng ta, trộm người làm bẩn chỗ của chúng ta, còn cần chúng ta cho các ngươi một cái lý do, gặp qua không nói lý, còn chưa tứng gặp qua ngang ngược như các ngươi vậy!” Lí Xuân Anh bị bộ dáng của Thủy Ý làm cho kinh hãi, lập tức liền chỉ vào mắng lên.
Ở Tiểu Châu thôn ai không kính nàng vài phần, tiểu chân này cư nhiên cho nàng xem sắc mặt.
Một cái giống do tiện nhân bị chồng ruồng bỏ sinh ra, thật đúng là xem mình là tiểu thư của Thủy phủ!
Thủy Ý là tức giận đến muốn xông lên đánh người, chỉ là giáo dục nhiều năm qua nhắc nhở mình không cần cùng người không văn hóa không tố chất giống nhau!

Hít sâu mấy hơi, Thủy Ý cười lạnh, “Nương ta câu dẫn nam nhân nào của các ngươi, nói chuyện phải có chứng cớ, bằng không chúng ta là có thể đi cáo quan! Không nói cái gì, chỉ bôi đen thanh danh của Biên tu phủ, ngươi xem quan lão gia cho ai mặt mũi!” Nếu người nọ không thể nhìn bọn họ vừa ý như vậy, Lí Xuân Anh ở trong này dám nói như vậy là chắc chắc chú ý các nàng sẽ không phản kháng, nếu đi cho tới quan phủ, chẳng những Lí Xuân Anh không dám, cho dù là Thủy Dương bọn họ cũng không dám ném mặt mùi này!
Mọi người tựa hồ bị cáo quan dọa đến, đều là ngừng thanh âm, không dám tiếp tục lấy chuyện An thị mà nói nữa.
Dù sao An thị đích xác không có làm cái gì, bọn họ cũng không có chứng cớ, nếu thật sự bị cáo quan, kéo đến thanh danh của Thủy phủ, ai còn quản bọn họ chứ!
“Thật đúng là răng nhọn miệng sắc!” Lí Xuân Anh cắn răng, một đôi mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm Thủy Ý, không nghĩ tới giống tiện nhân này dám uy hiếp bọn họ. “Cho dù hiện tại không có, ai biết nàng có thể câu tam đáp tứ hay không, thanh danh Tiểu Châu thôn chúng ta cũng không thể bị hủy.”
Lí thị như cũ không chịu buông tha mà mắng, “Còn có hai cái ma ốm kia, chúng ta là tuyệt đối không thể để cho bọn họ vào thôn!”
“Tộc trưởng phu nhân, ta kính ngươi là nương tử nhà tộc trưởng, mới gọi ngươi một tiếng tộc trưởng phu nhân, nhưng là ngươi không phải tộc trưởng, cũng không phải Thánh Thượng, chúng ta có công văn khế đất, ngươi có quyền gì không để cho chúng ta vào bên trong thôn sống?” Thủy Ý híp mắt, lạnh lùng mà lườm Lí Xuân Anh, nếu không phải không có chỗ nào có thể đi, còn có An thị cùng hai đứa nhỏ, nàng thật đúng là khinh thường nhà cũ Thủy phủ này, cũng không thèm cái gì Tiểu Châu thôn này.
“Ai nha, thứ chém ngàn đao không có thiên lý lòng dạ hiểm độc a, người trong thôn chúng ta mỗi người tác phong tốt bụng, ai mà không một thân chính khí, chúng ta có cái gì đắc tội các ngươi, các ngươi cư nhiên có mặt trở về làm bẩn chỗ của chúng ta, còn nói không để cho các ngươi ở muốn đi cáo quan, có bản lĩnh các ngươi cứ đi a! Hôm nay lão nương chày ngay tại chỗ này, lão nương muốn nhìn một cái quan lão gia nào bị tao chân này mê hoặc đến thất điên bát đảo, cho các ngươi đi vào!”

Lí Xuân Anh cách cách liền từ chỗ bên cạnh lấy đến một băng ghế gỗ, cứ như vậy khóc lóc om sòm mà ngồi ở trước mặt Thủy Ý các nàng, dứt khoát không cho Thủy Ý các nàng đi vào. Lí Xuân Anh lạnh lùng liếc Thủy Ý các nàng, chỉ mấy thứ làm bộ làm tịch, còn mang theo hai đứa con hoang, nàng chính là chỉ dùng một bàn tay đã đem bọn họ gây khó dễ.
Mọi người thấy Lí Xuân Anh không nhả ra, đại đa số phụ nhân tự nhiên cũng đứng ở phía sau Lí Xuân Anh, mà anh nông dân cùng có chút người cảm thấy được Thủy Ý các nàng đáng thương cũng không dám quản chuyện không đâu như vậy, đều ở một bên rảnh rỗi nhìn xem.
“Ý nhi, chúng ta. . . . . .” An thị nhìn đến tư thế như vậy của Lí Xuân Anh, chỉ biết là nói không thông. Nhưng là lại nghĩ đến mấy đứa nhỏ không chỗ ở, lập tức là không biết làm thế nào mới tốt.

“Nương, về trước trên xe ngựa.” Thủy Ý phân phó An thị mang theo hai người Thủy Cảnh Huy trở lại trên xe, cũng làm cho xa phu lên xe ngựa. Bên kia Lí Xuân Anh nhìn đến Thủy Ý các nàng trở lại trên xe ngựa, khóe miệng lập tức giơ lên, lộ ra tươi cười đắc ý. Mấy thứ vô dụng, nghĩ muốn cùng nàng đấu, không có cửa đâu!
“Ngươi rốt cuộc là có để cho chúng ta đi vào không?” Đợi cho An thị bọn họ đều làm tốt, Thủy Ý mới quay đầu, nhìn Lí Xuân Anh ngồi ở trên băng ghế đắc ý dào dạt. Nếu không có biện pháp giảng đạo lý, vậy không xần phải nói, trực tiếp động thủ tới đơn giản hơn!
“Hừ, ta nói, ngươi muốn cáo quan thì đi cáo quan, muốn thế nào được thế đó, ta chính là không để cho ngươi đi vào, xem ngươi làm gì được ta!” Lí Xuân Anh ngồi ở trên ghế, ngẩng cao đầu liền hướng Thủy Ý chơi xấu.
“Vậy được, chúng ta chính là kính ngươi là tộc trưởng phu nhân, cho nên mới nói cho ngươi một tiếng, không phải muốn ngươi đồng ý phê chuẩn, hiện tại nếu không thể đồng ý, chúng ta cũng sẽ không cần phải nói!” Thủy Ý cười cười, sau khi nói xong nhún nhún vai, liền nhảy lên xe ngựa, cùng xa phu ngồi ở trên xà ngang, sau đó lấy qua roi ngựa của xa phu, vung lên cao cao rồi hướng trên mông ngựa đánh xuống.

5 bình luận (+add yours?)

  1. Hương suri
    Th7 13, 2015 @ 02:41:21

    Ghét mụ tộc trưởng phu nhân vãi ra. An thị quá nhu nhược.

    Thích

    Trả lời

  2. Lili
    Th7 13, 2015 @ 10:51:22

    Mới về thôn đả gặp khó khăn nhỉ

    Thích

    Trả lời

  3. loiyeuqn
    Th7 13, 2015 @ 11:48:53

    An thị bị hưu, bị đuổi đi rồi mà sau này có chuyện lên giường lại vs tên cha chết bầm kia sao? mèn ơi…. nói thiệt chứ mình nghĩ có bà mẹ ngu ngốc như thế thì thà ko có thì hơn. Để cho mấy đứa con tự sinh tự diệt coi bộ tương lai tươi sáng hơn.

    Thích

    Trả lời

  4. Hằng Nhi
    Th1 28, 2016 @ 14:56:39

    Con mụ Xuân Anh cặn bã ác nghiệt này tức chết ta hừ

    Thích

    Trả lời

Bình luận về bài viết này