Kim bài nông nữ Chương 13


013Đại cữu cũng có chuyện phiền lòng

Song bào thai vốn ngại ngùng, có lẽ là rất nhiều đồ chơi mới lạ hấp dẫn, dần dần liền sáng sủa lên, nhìn đến gì đó mới lạ kinh sợ oa oa kêu to, sau đó còn muốn lôi kéo Thủy Ý cùng nhau xem.

Một đường xem xem ngừng ngừng, cuối cùng cũng tới cửa hàng tạp hoá lớn nhất trên tiểu trấn.

“Ai u An lão Đại, đến mua đồ a, hôm nay nghĩ muốn mua cái gì?” Lão bản cửa hàng tạp hoá là người tuổi cùng An Đại Chí không sai biệt lắm tuổi, kêu Triệu Đại Đông, nhìn thấy An Đại Chí vội ra tiếp đón. “Mấy tiểu oa tử này là?”

Triệu Đại Đông nhìn mấy người Thủy Ý, tuy rằng xanh xao vàng vọt quần áo bình thường, nhưng là chút hương vị trên người lại không giống với tiểu hài tử trong thôn. Hơn nữa không có nghe nói An Đại Chí có hài tử nhỏ như vậy, đương nhiên là tò mò lên.

“Đây là ba hài tử của Ngưng Hương muội tử của ta.” An Đại Chí nghĩ nghĩ, sau đó nói chi tiết, đang nghĩ ngợi tới giải thích như thế nào, Triệu Đại Đông lại cao hứng mà mở miệng.

“Ai nha Ngưng Hương tiểu muội trở về thăm viếng? Chính là. . . . . .” Triệu Đại Đông quay đầu cảm thấy không đúng, tiểu thư thiếu gia nhà quan ở trong kinh, làm sao sẽ ăn mặc nghèo túng như vậy.

“Lão bản, chúng ta là bị đuổi ra tới, cha chúng ta đã chết.” Thủy Ý không chút nào úp mở, trực tiếp liền giúp An Đại Chí trả lời. An Đại Chí lớn trừng mắt nhìn Thủy Ý một cái.

Thủy Dương cho dù vương bát dê con như thế nào cũng tốt, niên đại này chú ý hiếu thuận, chính là không thể tùy tiện nói lung tung cha mình đã chết, đó là nguyền rủa.

Thủy Ý cũng mặc kệ nhiều như vậy, nguyền rủa thì nguyền rủa, thanh danh của nàng đã không tốt, không sao cả. “Lão bản, chúng ta muốn mua dầu muối tương dấm chua gì đó, có mới mẻ hay không, cho chúng ta nhìn xem!”

Triệu Đại Đông đầu tiên là sửng sốt một chút, biết chính mình hỏi chuyện không nên hỏi, còn rất xấu hổ, không nghĩ tới Thủy Ý này nhưng thật ra thản nhiên, không khỏi đối nữ oa nhi này có vài phần kính trọng. “Gọi ta Đại Đông thúc thì tốt rồi, đều ở đây, chúng ta đây đều là dầu nành mới mẻ, hôm trước mới ép đi ra, thực sự rất thơm ngon!”

Triệu Đại Đông múc một thìa cho Thủy Ý nhìn xem, vốn tưởng rằng Thủy Ý xem không hiểu, nhưng không nghĩ tới thực tới đây ngửi ngửi, vẻ mặt còn không hoàn toàn vừa lòng.

“Đại Đông thúc, các ngươi chỉ có một loại dầu này sao?” Dầu đậu nành này làm chính là không tồi, trong suốt không có tạp chất gì, đối với địa phương nhỏ này mà nói, Triệu Đại Đông làm xem như không tồi, khó trách có thể ở trấn trên trở thành cửa hàng tạp hoá lớn nhất.

Chỉ là so với dầu đậu phộng, mùi kém chút, thoạt nhìn nồng độ cũng kém chút.

“Ý nha đầu, cháu sẽ không hiểu, dầu đậu nành của Đại Đông thúc cháu ở cả Nhạc Châu thành đều làm khá tốt, không ít đại quan đều sẽ đến nơi này muốn, chính là so được với mờ heo trắng.” An Đại Chí giải thích cho Thủy Ý, đồng thời không để cho Triệu Đại Đông nghĩ đến Thủy Ý đây là ghét bỏ.

“Đại cữu, ta đây không phải là không hiểu sao, Đại Đông thúc vậy ngươi cân cho chúng ta ba cân.” Vốn sẽ không có cái món ăn mặn gì, Thủy Ý cảm thấy được dầu này vẫn là không thể ăn tiết kiệm. Nhất là dầu đậu nành này kỳ thật không tính là đắt, so với mỡ động vật vẫn là bớt việc tiết kiệm tiền.

Chỉ là trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ chuyện dầu đậu nành này, hiện tại thời đại này có vẻ không có dầu đậu phộng này, xem ra việc này có thể tính toán. Chỉ là dầu phộng vẫn là có chút tinh quý hơn nữa khó làm, việc này chỉ có thể chờ có cơ hội lại đến thí nghiệm.

Tiếp theo Thủy Ý lại âm thầm tính toán  một chút tỷ lệ ướp năm cân quả mơ, mua ba cân đường, còn có một cân muối, chắc chắn còn có tương dầu này đó.

“Ý nhi, cháu mua nhiều muối đường như vậy làm cái gì?” Đường cùng muối đều là thứ không để được lâu, cho nên An Đại Chí chẳng những nghi hoặc, hơn nữa khẩu khí vẫn là có chút không tán thành.

“Đại cữu, ngươi không phải tùy ta làm sao! Ngươi sẽ tùy ta đi!” Thủy Ý lúc này không biết giải thích như thế nào, cũng chỉ đành cùng An Đại Chí làm nũng.

“Cữu, tùy.” Nhìn thấy Thủy Ý cầu xin, Thủy Cảnh Huy đương nhiên đứng ở bên tỷ tỷ, cũng cầu xin An Đại Chí.

“An lão Đại cũng không cần trả, đường muối này cũng không phải đắt tiền, nếu Ngưng Hương muội tử trở về, coi như là lễ gặp mặt ta tặng mấy đứa nhỏ.” Nhìn đến bộ dáng của Thủy Ý, Triệu Đại Đông cũng biết cuộc sống khổ sở cô nhi nhược mẫu này, chủ động tặng Thủy Ý bọn họ đường cùng muối, còn có một ít đồ ăn vặt.

Sau khi mua tốt đồ vật này nọ, Thủy Ý thanh toán một chút, trừ đồ Triệu Đại Đông tặng, Thủy Ý tổng cộng tiêu hết một lượng bạc ba trăm đồng tiền lớn, chính là mua ba cân dầu nành, nước tương, còn có một cân thịt heo, sau đó còn đi tiệm rèn chọn một ít dụng cụ cắt gọt cùng đồ làm bếp. Đồ vật này nọ còn đều là đắt tiền, cho nên cơ hồ tiêu mất một lượng bạc. Thủy Ý nhìn thấy bạc càng ngày càng ít, thiệt tình cảm thấy được chính mình phải nhanh chóng kiếm tiền, bằng không căn bản không chống đỡ được bao lâu.

Cho nên sau khi mua xong đồ vật này nọ, đi trở về tiểu Châu thôn đã muốn tới buổi chiều rồi, An Đại Chí bọn họ cũng phải vội vã đi về, chỉ là Thủy Ý vẫn là dặn An Đại Chí bọn họ ba ngày sau phải tới nơi này một chuyến.

“Ý nhi, đừng luôn làm phiền Đại cữu con, cuộc sống của Đại cữu con cũng không khá giả.” Đứng ở cửa nhìn theo An Đại Chí, An thị mới thở dài một hơi.

“Nương, cuộc sống của Đại cữu tại sao sẽ không dễ chịu lắm?” Theo lý thuyết An Đại Chí cùng Lâm thị đều là người biết lo cuộc sống, sẽ biết đem cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt. Hơn mười năm trước còn có thể đủ cấp cho An thị đồ cưới nhiều như vậy, hẳn là là không tồi a.

“Lúc trước nương xuất giá, Đại cữu con vì cho nương con thể diện, đồ cưới chính là tiêu không sai biệt lắm năm mươi lượng, còn có một ít chính là ngoại tổ mẫu con lưu lại cho Đại cữu con cùng nương, Đại cữu con cũng đều cho nương, nên đồ cưới mới có nhiều như vậy. Nhưng là bởi vì không cho Kim Phượng tiểu di con kém quá nhiều, Đại cữu con lại thêm lễ hai mươi lượng bạc, cái này đi mất một nửa tích tụ của Đại cữu con.”

An thị nói một chút chuyện cũ năm đó cho Thủy Ý, Thủy Ý mới biết được hóa ra ngoại tổ mẫu hiện tại này vẫn là mẹ kế tới, cái Kim Phượng tiểu di kia chẳng qua chỉ là con chồng trước. Xem ra cũng là có chút không tốt, bằng không tại sao ca ruột người ta cấp cho muội tử ruột đồ cưới, còn phải cùng cấp cho con chồng trước này một chút mới được!

“Nhưng là, không phải còn có một nửa sao?” Cho dù một nửa, cũng có thể có thể ở mười năm này sống được càng thể diện một ít mới phải.

“Khi con còn nhỏ ấy, tám năm trước Đại tề trưng cầu tráng đinh đi luyện binh đánh bộ lạc Man Di, mỗi nhà ra ít nhất một người tráng đinh, Nhạc Châu chính là kinh đô, tiểu Châu thôn cách kinh thành gần, tra xét càng nghiêm.” An thị nghĩ đến chuyện năm đó, sắc mặt lại không tốt.

“Nhà Đại cữu ai đi. . . . . .” An thị tuy rằng còn chưa nói, nhưng Thủy Ý cảm giác được, chính là tìm ca ca nhà Đại cữu đi.

“Lúc trước tráng đinh nhà Đại cữu con còn có Đại cữu con, Đại biểu ca con, còn có Nhị cữu của Trương ngoại tổ mẫu con, Tam cữu con chỉ lớn hơn so với con ba năm, lúc ấy còn nhỏ, chỉ còn lại Nhị cữu mười bảy tuổi, cùng biểu ca mười bốn tuổi của con. Vì không cho Nhị cữu con đi, Trương ngoại tổ mẫu liền chạy nhanh cho Nhị cữu con định lễ thành thân, đợi đến sau khi biết chỉ còn lại Đại cữu cùng biểu ca con, cuối cùng Đại cữu con tuổi lớn, còn không bằng biểu ca con đi liều mạng tranh cái chức tướng quân trở về, liền biểu ca con đi.” An thị nói qua loa, nhưng Thủy Ý biết lúc trước Đại cữu nhất định là bị buộc đem con trai đưa đi.

“Biểu ca không trở về sao?” Có thể làm cho An Đại Chí khó sống như vậy, đại khái chính là thân nhân này chết trận sa trường, không có tin tức.

“Man di hơn hai năm đã bình định rồi, nhưng là hiện tại đều đã qua đi sắp năm năm, Đại cữu con khuynh hết tích tụ, nhưng đều không hỏi thăm được tin tức gì tốt. . . . . .” Này nên được cho trở về đều đã được cho trở về, không được trở về, cũng không có tra được tin tức.

Thủy Ý là hiểu được, nhiều năm thăm dò các loại tin tức như vậy, khó trách An Đại Chí cùng Lâm thị già nua như vậy, cũng sống đến thất vọng như vậy.

Thủy Ý cũng nghĩ đến, khó trách lúc trước An thị bị hạ xuống làm di nương cũng không ai quản, năm đó đúng là thời điểm An gia xảy ra nhiều chuyện mà.

“Nương, tìm không thấy là chuyện tốt, này chứng minh biểu ca còn sống, nói không chừng đến lúc đó áo gấm về nhà đâu!” Thủy Ý lạc quan mà an ủi An thị, An thị cũng là gật đầu phụ họa, sau đó liền nói sang chuyện khác hỏi Thủy Ý mua nhiều đường thế này về làm gì.

“Nương, ta muốn làm ô mai giòn.” Thủy Ý đem quả mơ đã hong khô đủ đem vào phòng bếp, sau đó làm cho An thị lại đây cùng nhau hỗ trợ.

“Ô mai giòn là cái gì, có thể ăn sao? Con làm sao sẽ biết làm này đó chứ?” An thị vẻ mặt đều là nghi hoặc mà nhìn nữ nhi của mình, Thủy Ý cho tới bây giờ chưa thấy qua quả mơ, nàng làm sao sẽ biết làm.

4 bình luận (+add yours?)

  1. Hoả Hàn Phong
    Th9 28, 2015 @ 18:47:44

    Tưởng nàng ngừng truyện, thấy 2 chuơng, mừng quá, hu hu hu, ta iu truyện này ghê gớm, đang chuẩn bị cop về mà chưa cop, cố lên nàng ơi >”<

    Thích

    Trả lời

  2. Hoả Hàn Phong
    Th9 28, 2015 @ 18:58:55

    “người tuổi cùng An Đại Chí không sai biệt lắm tuổi” lặp từ tuổi zồi nàng
    “Thủy Dương cho dù vương bát dê con” vương bát tử dương, tử ở đây là chết, đáng chết chứ hẻm phải dê con
    “mờ heo trắng” mỡ trắng của heo, đọc dễ nhầm mỡ của con heo màu trắng, he he
    Tác giả kêu đậu phộng quý, ta thấy đậu nành quý hơn, trc đây là dầu đậu phộng có trc mới đến dầu đậu nành, trong truyện thành ngược lại, hic hic

    Thích

    Trả lời

  3. thongminh123
    Th9 29, 2015 @ 14:43:46

    Thuỷ Ý phải mau kiếm tiền a

    Thích

    Trả lời

  4. Hằng Nhi
    Th1 28, 2016 @ 16:07:18

    Cái vụ mẹ nghi hoặc cũng khó nhằn đây

    Thích

    Trả lời

Bình luận về bài viết này