Xá lão đại Chương 2


Chương 2

Na Nạp Hoàng hậu là tỉnh dậy vào lúc rạng sáng hôm nay, ban đầu nàng còn chưa lập tức phục hồi tinh thần, chỉ vì một màn cuối cùng rõ ràng vẫn là ở trong lãnh cung bị hai tiểu cung nữ châm chọc khiêu khích. Nàng không trách hai tiểu cung nữ kia, sẽ rơi xuống cảnh phải đi lãnh cung hầu hạ người, vốn là rất bất hạnh, huống hồ nàng hiểu rất rõ, nếu không có ai bày mưu đặt kế, một cung nữ nhỏ nhỏ là chắc chắc không dám khắt khe với đường đường là Hoàng hậu nương nương của nước Đại Thanh như nàng.

Thực buồn cười đúng không? Nàng là Hoàng hậu, thẳng đến lúc chết đó, nàng vẫn là Hoàng hậu của Càn Long, cho dù thông qua miệng của Dung ma ma biết được kết cục không phế mà như bị phế của bản thân, nhưng nàng vẫn là Hoàng Hậu nương nương.

Từ Hoàng hậu thành Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, trong chuyện này chênh lệch thật đúng là quá lớn, may ở chỗ là nàng vừa lòng.

“Dung ma ma, ngươi có biết được chuyện kì quái trong Vinh quốc phủ không?”

Nghe vậy, tiếng khóc của Dung ma ma ngưng bặt, một lúc lâu sau mới do dự không chắc nói: “Nương nương ngài nói là nước Đại Thanh sao?” Không có nước Đại Thanh, cũng không có Càn Long, Dung ma ma từ trong đầu nguyên chủ (linh hồn cũ của thân thể đang chiếm) biết được, hiện nay thiên hạ này là giang sơn của Đồ gia, truyền thừa đến nay đã là đời thứ ba, đương kim Thánh Thượng gọi là Trường Thanh đế, niên hiệu là Đoan Nhuận. (Niên hiệu là tên gọi của năm nha các nàng, giống như ở Việt Nam có năm Canh Thìn, Bính Thân,…. Ở Nhật hiên nay vẫn phổ biến dùng hiệu của Nhật Hoàng làm niên hiệu, hiện nay năm 2018 đang là năm heisei thứ 30, mình sinh vào năm heisei thứ 4, tức là vị Nhật Hoàng hiện giờ của Nhật đã lên ngôi đến năm nay là được 30 năm).

Nhưng hiển nhiên, Na Nạp Hoàng hậu nói cũng không phải chuyện này.

Bất kể là giang sơn nhà Ái Tân Giác La, hay là giang sơn của Đồ gia, đối với Na Nạp Hoàng hậu mà nói cũng không có quan hệ quá lớn, chung quy cho dù kiếp trước cao quý tới như vậy, nàng cũng không có bản lĩnh thay đổi triều đại. Nếu như thế, sống yên ổn mới là đúng đắn. Nàng muốn nói là, Vinh Quốc phủ kỳ lạ, ví dụ như Giả Xá thân là con trai trưởng thừa kế tước vị nhưng lại ở trong góc…….

Na Nạp Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, cũng không định giải thích gì với Dung ma ma, chỉ nói: “Dung ma ma, ngươi sai người đi Vinh Hi đường truyền lời, để Nhị lão gia Nhị thái thái chuyển ra.”

Gọi người truyền lời đương nhiên là không thể thực hiện được, Dung ma ma đương nhiên làm theo, đáng tiếc người truyền lời chỉ vào Vinh Hi đường đem lời báo cho một tiểu nha hoàn trong Vinh Hi đường biết, ngay cả chính chủ cũng chưa từng gặp được, đã xám xịt trở lại. Mà trên thực tế, lời truyền căn bản chưa từng truyền tới tai Vương phu nhân, chỉ vì người nghe lời truyền coi như người truyền lời là bị điên.

Làm cho chi thứ hai dọn vào Vinh Hi đường chính là mệnh lệnh của Giả mẫu, bất kể có lí hay không, ít nhất tại trong Vinh Quốc phủ, Giả mẫu chính là trời.

Tin tức truyền đến trong tai Na Nạp Hoàng hậu, nàng chỉ mỉm cười, nói nhẹ tênh: “Nếu không nguyện ý dọn, vậy Dung ma ma ngươi liền đi mời.”

“Tra—-”

Đối với Vinh Quốc phủ mà nói, Giả mẫu là trời. Nhưng đối với Dung ma ma mà nói, ở sau khi xác định kiếp này lại không có Càn Long đế, thì Hoàng Hậu nương nương của nàng chính là trời.

Lập tức, Dung ma ma bước nhanh ra khỏi cửa phòng, gọi theo hai thô sử bà tử (phụ nữ trung tuổi chuyên làm việc nặng) trong Đông viện, cầm ra khí thế của lão hàng đứng đầu lục cung đệ nhất hồng nhân trước mặt Hoàng Hậu, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang giết đến trong Vinh Hi đường. (lão hàng: người dày dặn kinh nghiệm, lão luyện, ở đây ý nói giống như chị cả trong giang hồ đó các nàng; hồng nhân: là người được trọng dụng, tin tưởng)

Lúc này là thời gian gần trưa, khi Dung ma ma mang theo hai lão bà tử chạy tới Vinh Khi đường, nha hoàn hồi môn của Vương phu nhân là Kim Châu đang gọi người bày cơm, nhìn thấy Dung ma ma, Kim Châu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ô, đây khoing phải là Trương ma ma trước mặt Đại thái thái sao? Ma ma đây là lấy thẻ nhận thuốc thay Đại thái thái sao?” (nha hoàn hồi môn: nha hoàn hầu hạ từ lúc chưa lấy chồng, sau đó làm của hồi môn đi theo tới nhà chồng)

Dung ma ma tiếp thu khối thân thể này mới có gần nửa ngày, cứ việc có được ký ức của nguyên chủ, nhưng dùng tới cũng không thể linh hoạt tự nhiên như vậy, nếu không nàng cũng sẽ không tại phương diện ngôn hành cử chỉ xuất hiện sai lầm, khiến Na Nạp Hoàng hậu nhìn ra sơ hở. May mà, cũng không phải mọi người đều có sức quan sát như Na Nạp Hoàng hậu, ít nhất Kim Châu trước mắt này cũng chưa từng phát giác ra bất kì khác thường.

Nghe được lời này của Kim Châu, lúc đầu Dung ma ma là sửng sốt, sau đó chính là giận tím mặt. Nguyên nhân không có gì khác, chính là vì Đại thái thái của Vinh Quốc phủ Trương phu nhân bệnh nặng, quyền quản gia trong phủ bị Nhị thái thái Vương phu nhân đoạt đi. Này cũng thôi, nhưng Vương phu nhân điển hình là người cầm lông gà làn tên bắn, không nói tới thành thật xử lí công việc quản gia, lại khắp nơi đối nghịch với Đại phòng, chỉ nói việc thuốc mà Trương phu nhân dùng mỗi ngày, cũng cần do hạ nhân cầm giấy tới chỗ này của nàng nhận thẻ, sau đó lại tới khố phòng (nhà kho) nhận thuốc.

Này không phải là sỉ nhục người thì là cái gì?

“Hừ, tiện nhân từ đâu đến, bộ dáng yêu lí yêu khí (bộ dáng, tác phong lẳng lơ, không đứng đắn như yêu tinh), vừa nhìn liền biết là hồ ly tinh, mong là chủ nhân ngươi đem tròng mắt đánh bóng, miễn cho vừa không để ý đến liền bị ngươi bò lên giường phu quân của chủ nhân nhà ngươi!” Dung ma ma phun mưa nước miếng đầy mặt Kim Châu, đột nhiên nhanh chóng xông vào chỗ ở của Vương phu nhân ở sương phòng phía Đông của Vinh Hi đường.

Thấy có người chưa thông truyền (truyền lời và được cho phép) đã tự tiện xông vào, Vương phu nhân thiếu chút bị doạ nhảy bắn lên, đợi sau khi thấy rõ ràng người tới, Vương phu nhân nhất thời giận dữ: “Kim Châu! Đây là thế nào? Cái gì bẩn thối cũng thả vào trong phòng!”

Vương phu nhân là thực sự tức giận, nhưng Dung ma ma so với nàng còn tức giận hơn, lập tức vung tay lên, mặt lạnh lùng nói: “Thái thái nhà ta nói, nơi này không phải nơi ngài nên ở, làm phiền ngài nhanh chóng một chút thu dọn chuyển ra ngoài.”

“Cái gì?” Trong nháy mắt, Vương phu nhân cho rằng mình nghe nhầm, đợi lấy lại bình tĩnh, mới giận tím mặt, lên tiếng quát lớn nói: “Nô tài lớn mật từ đâu đến, dám nói chuyện với chủ tử như vậy? Kim Châu!!”

Kim Châu vội vàng chạy vào phòng, liên tục giải thích nói: “Thái thái, vừa rồi ta đã ngăn cản, nhưng nàng dám xông vào, thật sự là không ngăn được.” Nói xong, còn không quên hung tợn lườm Dung ma ma một cái.

Dung ma ma hoàn toàn không đem Kim Châu để vào mắt, chỉ hướng về phía Vương phu nhân hừ lạnh nói: “Nhị thái thái, còn mời ngài nhanh chóng thu dọn thở đáng, thuận tiện chuyển tới nơi ngài nên ở. Hay là, ngài là hy vọng lão nô giúp ngài một phen?”

“Làm càn! Kim Châu, đem người đuổi ra ngoài cho ta!”

Kim Châu vội tiến lên, nào ngờ Dung ma ma hừ lạnh một tiếng, nâng tay lên liền cho một cái tát. Nhất thời, hai gò má như hoa như ngọc kia của Kim Châu liền xuất hiện dấu tay rõ ràng. Kim Châu ngây ngẩn cả người, Vương phu nhân cũng có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới phảng phất giống như bị nhận đến mạo phạm thật lớn, vươn ra ngón tay run rẩy chỉ vào Dung ma ma ở phía xa, lại một câu cũng không nói lên lời.

“Nếu Nhị thái thái không muốn, vậy chúng ta giúp nàng một phen.” Dung ma ma mới mặc kệ tâm tình Vương phu nhân thế nào, liền lập tức xông lên phía trước, đem vật trang trí trong phong túm lên, trực tiếp ném ra ngoài cửa.

Hai thô sử bà tử đều ngây ngẩn cả người, tuy thầm cảm thấy không ổn, nhưng có câu huyện quan không bằng hiện quản, bất kể là địa vị của Vương phu nhân ở Vinh Quốc phủ cao như thế nào, núi dựa sau lưng có năng lực thế nào, nhưng hiện nay quản hai người các nàng là Dung ma ma.

Lập tức, hai người đều cắn chặt răng cùng tiến lên, cùng giúp Dung ma ma đem đồ trong phòng Vương phu nhân ném ra ngoài cửa. Đương nhiên đồ quý trọng dễ vỡ các nàng không dám ném, chỉ chọn chút ghế dựa, bàn kê chân có vẻ cồng kềnh kia, nhưng dù là như thế, Vương phu nhân vẫn là bị tức đến ngã ngửa.

“Ngươi, ngươi, các ngươi………. lớn mật!” Vương phu nhân đã tức giận đến tim đập nhanh, cả người run rẩy không nói, ngay cả hô hấp cũng không thuận, bộ dáng tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể tắt thở mà đi.

Dung ma ma vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, cho dù lúc này là thời gian giữa trưa, nàng cũng có thể cho người ta cảm giác nhìn thấy Diêm Vương sống. Lại nghe nàng lạnh mặt nói: “Làm người phải tự hiểu được khả năng của mình, Vinh Hi đường vốn không phải nơi ngài nên ở.”

Vương phu nhân một hơi không thuận, hai mắt lập tức nhắm lại trực tiếp thở không nổi mà ngất đi.

……………..

“Lão thái thái, ngài phải giúp ta phân xử đi! Tuy nói nàng là Trưởng tẩu, nhưng cũng không được sỉ nhục người như vậy. Trước mặt bao nhiêu nha hoàn bà tử, nàng lại làm việc như vậy, mặt mũi này của ta phải đặt ở chỗ nào? Sau này, kẻ nào còn nghe ta sai bảo? Đơn giản, ta cũng không cần quản gia nữa, miễn cho tương lai bị người nói huyên thuyên, nói xấu!”

Trong Vinh Khánh đường, Vương phu nhân khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc, giống như phải chịu tất cả ấm ức. Mà ở ghế trên, Giả mẫu xanh mặt gọi người: “Trân Châu, đi đem Đại thái thái mời đến!”

Cùng lúc đó, Na Nạp Hoàng hậu mang theo khí chất cao quý đi vào phòng khách của Vinh Khánh đường.

End chương 2

Bình luận về bài viết này