Mẹ kế Chương 31


Chương 31: Đầu cơ trục lợi

Link audio tại đây:

Mụ mụ của Lâm Trung, Trần đại tẩu cười nói: “Ta cũng hỏi nàng như vậy. Nàng nói ta đi nhìn xem sẽ biết. Ngươi nếu là không muốn đi, ta tự mình đi.”

“Đi!” Người ta có lòng tốt tới nói cho nàng, Tống Chiêu Đệ cho dù không muốn quần áo cũ không rõ nguồn gốc, cũng phải đi qua nhìn một chút, dù sao nhìn xem cũng sẽ không thiếu một khối thịt, “Chờ ta một chút, ta đem bánh bao để vào trong tủ, có con chuột.”

Trần đại tẩu: “Có muốn nuôi con mèo không?”

“Không cần.” Tống Chiêu Đệ nói, “Chờ thời tiết lại ấm áp thêm một chút nữa, ta đi mua hai quả trứng ngỗng. Sau đó nuôi hai con ngỗng, ngỗng vừa kêu, đừng nói con chuột, ngay cả mèo cũng sợ đến không dám ra khỏi ổ.”

Trần đại tẩu nghe người khác nói qua ngỗng lớn trông nhà, thấy Tống Chiêu Đệ tự có tính toán, cũng không lại nói nàng biết nhà ai có mèo nữa.

Tống Chiêu Đệ khóa cửa lại, ôm lấy Tam Oa bị nàng nhốt ở trên giường trẻ em, đến ngoài cửa thấy đến Đoàn đại tẩu và nữ nhi của nàng, Lưu Bình, đi về phía nam, trong lòng động một cái, hỏi ra miệng: “Lưu thẩm và Lưu Bình cũng đi xem quần áo cũ?”

“Có khả năng.” Trần đại tẩu nói ra, dừng lại một chút, “Sao nàng lại không nói cho ngươi?”

Khẳng định là Lưu Bình ở trước mặt nương nàng nói bậy nói bạ. Tống Chiêu Đệ mở miệng nói: “Lưu thẩm biết ta đang chưng bánh bao, đoán chừng cho là ta còn chưa chưng xong. Lần trước mua vải, ta còn chưa kịp làm quần áo, khả năng cho là ta không cần.” Còn có một chuyện Tống Chiêu Đệ chưa nói, chuyện Diêu lão sư cho Tống Chiêu Đệ nửa bao tải quần áo cũ, hàng xóm xung quanh chỉ có một mình Lưu thẩm biết.

Trần đại tẩu cùng Đoàn đại tẩu rất quen thuộc, biết nàng thật sự là một người tốt, cũng không nổi lên nghi ngờ, cao giọng kêu: “Đoàn đại tẩu, đợi chúng ta chút.”

Đoàn đại tẩu quay đầu lại, trừng Lưu Bình một cái: “Ngươi không phải nói chị dâu ngươi không đi?!”

“Nàng nói nàng phải chưng bánh bao, ta nào biết nàng nhanh như vậy đã đem bánh bao chưng xong.” Lưu Bình nhỏ giọng thầm thì một câu, cùng nàng nương dừng lại đợi Tống Chiêu Đệ.

Tống Chiêu Đệ vừa đến bên cạnh, Đoàn đại tẩu liền duỗi tay ra: “Tam Oa, tới để nãi nãi (bà) ôm một chút.”

Chung Tam Oa duỗi tay ra ôm cổ Tống Chiêu Đệ.

Đoàn đại tẩu vui vẻ: “Nãi nãi chỗ này có kẹo.”

Có kẹo Tam Oa cũng không cần. Tam Oa mới vừa uống sữa, rất no, cái gì cũng không muốn ăn. Gối bả vai Tống Chiêu Đệ, đứa nhỏ ngoẹo đầu nhìn Đoàn đại tẩu, cứ không để ngươi ôm.

Tống Chiêu Đệ vỗ vỗ cái mông hắn: “Nghịch ngợm.” Dư quang khóe mắt lưu ý đến Lưu Bình rất chột dạ, liền không có cố ý hỏi Đoàn đại tẩu làm sao không nói cho nàng, mà là chủ động nói: “Thím muốn đi cung tiêu xã đổi quần áo?”

“Chúng ta đi qua nhìn một chút.” Đoàn đại tẩu nói: “Vừa mới —— “

Lưu Bình tóm nương nàng một chút: “Nương, đi nhanh đi, đi trễ quần áo tốt đều bị người ta chọn đi rồi.”

Đoàn đại tẩu nói theo: “Đúng đúng đúng, chúng ta đi nhanh chút.”

Tống Chiêu Đệ kéo kéo khóe miệng, tiểu cô nương này, không phải thích Chung Kiến Quốc bình thường a.

Đến cung tiêu xã, nữ nhân ở cung tiêu xã đi làm gọi tới một bé nam, chỉ một nhóm người Tống Chiêu Đệ nói: “Mang các nàng đi nhà thím ngươi.”

Đứa nhỏ đáp một tiếng, chạy đến đằng trước.

Tam Oa thấy vậy, giãy giụa muốn xuống.

Tống Chiêu Đệ không tính muốn quần áo của người không quen biết, không gấp, liền đem Tam Oa để xuống, để hắn từ từ đi.

Lưu Bình rất gấp, nhưng mà nàng chột dạ không dám chủ động nói, thực sự là sợ lúc nương nàng quở trách nàng Tống Chiêu Đệ tiếp lời, kéo ra chuyện nàng căn bản không đi tìm Tống Chiêu Đệ.

Trần đại tẩu biết sinh sống qua ngày, mấy đứa nhỏ mặc không tốt lắm, nhưng cũng không thiếu quần áo. Đi xem quần áo cũ cũng là tính toán làm mấy đôi dép lê cho người cả nhà, cũng không sốt ruột lắm.

Nhìn Tam Oa lảo đà lảo đảo, đi một đoạn đường thật lâu, vậy mà không đem bản thân lắc lư ngã xuống, Trần đại tẩu nhịn không nổi cười nói: “Đứa nhỏ này đi được thật ổn a.”

“Mấy ngày trước ta không thoải mái, ta không muốn ôm hắn, Đại Oa liền dắt hắn từ trường học đi bộ tới nhà.” Tống Chiêu Đệ tiếng nói vừa dứt, đứa nhỏ trước mặt “Bùm” ngã xuống đất.

Mấy người sợ nhảy dựng, đang muốn chạy qua đi đem hắn đỡ dậy, liền nhìn thấy đứa nhỏ nằm trên đất nhìn về phía sau.

Tống Chiêu Đệ hô: “Tự mình đứng lên. Tam Oa, đứng lên!”

Tam Oa nhìn nàng, ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu ai.

Tống Chiêu Đệ đi tới bên cạnh, đưa cho hắn một cái tay, đứa nhỏ nhếch miệng, kéo tay Tống Chiêu Đệ, một tay chống mặt đất đứng lên.

“Có muốn ôm hay không?” Tống Chiêu Đệ duỗi tay ra, lại không có khom eo xuống.

Đứa nhỏ nhìn trẻ con lớn ở trước mặt, đẩy tay ra Tống Chiêu Đệ, lại lảo đà lảo đảo chạy qua đi.

Trần đại tẩu kinh ngạc: “Hắn không khóc?”

“Tam Oa rất ít khóc.” Đoàn đại tẩu nói, “Ta cơ hồ chưa từng nghe thấy hắn khóc, tiểu Tống rất biết trông nom.”

Tống Chiêu Đệ cười nói: “Hắn cũng khóc nháo. Chẳng qua là vừa lúc thời điểm ta bận rộn, ta không ôm hắn, khóc mấy lần phát hiện không có tác dụng nên rất ít khóc. Ta đem hắn đặt ở trên giường trẻ em, hắn liền biết ta có chuyện muốn bận rộn, không thời gian dỗ hắn chơi. Hắn liền tự mình chơi, chơi mệt mỏi liền nằm sấp ở trên giường đi ngủ.”

“Mấy đứa nhỏ này của tiểu Chung này đều thông minh, giống Tiểu Chung.” Đoàn đại tẩu nói, “Sau này cũng có thể giống bộ dáng cao lớn của tiểu Chung. Nhìn nhìn chân Tam Oa, mới hơn một tuổi, gần bằng đứa nhỏ hai tuổi nhà người ta.”

Trần đại tẩu gật gật đầu: “Đại Oa và Nhị Oa thường xuyên đi nhà ta tìm Lâm Trung chơi, có một lần ta hỏi Lâm Trung, ngươi cùng Đại Oa chênh nhau tận mấy tuổi có thể chơi được cùng nhau sao? Ngươi đoán Lâm Trung nhà chúng ta nói như thế nào không, Đại Oa cái gì đều hiểu, có thể chơi được.”

“Hắn a, chỉ biết đùa bỡn khôn vặt.” Tống Chiêu Đệ nói, “Ba hắn giáo huấn hắn, hắn nghiêng đầu liền học ba hắn giáo huấn Nhị Oa. Nhị Oa hiện tại đều là nhìn sắc mặt của hắn hành sự.”

Trần đại tẩu muốn nói cái gì, thấy Tam Oa lại ngã đổ một cái: “Tiểu Tống, trên đường này đều là viên đá, ngươi đem hắn ôm lên thôi.”

“Mặc dầy, tay cũng không lộ ra, không có chuyện gì.” Tống Chiêu Đệ nói, “Nam hài tử nuôi quá yếu ớt, lớn lên chính là cái hai ghế tựa. Ngươi xem, tự mình đứng lên.” Nói xong, Tam Oa tự mình bò dậy lần nữa chạy về phía trước.

(Nhị ghế tựa: là từ ngữ địa phương ở Bắc Kinh TQ, chỉ những người nam không ra nam, nữ không ra nữ)

Lúc Chung Tam Oa ngã xuống lần thứ ba, Tống Chiêu Đệ cảm thấy hắn hôm nay té cũng đã đủ, đem hắn ôm lên, lại đi chừng mười phút mới đến nơi.

Tống Chiêu Đệ đi tới trong sân, cả người sững sờ: “Đại Oa, Nhị Oa, các con làm sao lại ở nơi này?”

“Nương?” Chung Đại Oa chạy qua tới.

Nhị Oa ngửa đầu hỏi: “Nương tới mua quần áo?”

“Các con tới với ai?” Tống Chiêu Đệ hỏi.

“Cùng ta.” Từ trong phòng có một nữ nhân đi ra, “Chấn Hưng muốn tới tới, Đại Oa và Nhị Oa cũng theo tới.”

Tống Chiêu Đệ nhìn sang, là mụ mụ của Mã Chấn Hưng, Chu Thục Phân, trong tay còn cầm một chiếc váy kẻ ca rô màu trắng hồng xen nhau: “Ngươi cũng tới xem quần áo?”

” Đúng.” Chu Thục Phân nói, “Ngươi cũng tới nhìn xem, thật nhiều.”

Tống Chiêu Đệ thả Tam Oa xuống: “Đại Oa, Nhị Oa, dẫn Tam Oa đi ra ngoài chơi, đừng ở trong sân nhà người ta làm ầm ĩ.”

“Không sao.” Sau lưng Chu Thục Phân có thêm một nữ nhân, chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thân hình tương đương với Đoàn đại tẩu, “Trong sân không có đồ vật gì.”

Tống Chiêu Đệ cười cười, nghiêng đầu trừng Đại Oa một cái, Đại Oa vội vã dắt Tam Oa đi ra ngoài.

Nữ nhân không thấy được, chẳng qua là cảm thấy đứa nhỏ Chung gia nghe lời, liền tiếp đón nhóm người Tống Chiêu Đệ đi vào.

Trần đại tẩu đứng ở bên cạnh Tống Chiêu Đệ, lúc Tống Chiêu Đệ nghiêng đầu nàng vừa vặn thấy được, khẽ nhíu mày, tiểu Tống lão sư có ý gì?

Đại Oa và Nhị Oa vừa ra, hai đứa nhỏ Mã gia, Lâm Trung núp ở trong phòng cũng chạy ra.

Trần đại tẩu nhìn thấy con trai nàng lập tức nhíu mày: “Ngươi không phải ở nhà làm bài tập sao? Ngươi làm sao cũng ở nơi này?”

“Viết xong.” Lâm Trung sợ mụ hắn truy hỏi, co cẳng chạy ra bên ngoài.

Trần đại tẩu muốn biết rõ Tống Chiêu Đệ vì sao đem Đại Oa và Nhị Oa đuổi ra ngoài, trong lòng có chuyện cũng không có đuổi đánh con trai. Đi theo Tống Chiêu Đệ đi tới trong phòng, Trần đại tẩu bắt đầu lưu ý vẻ mặt Tống Chiêu Đệ.

Tống Chiêu Đệ nhìn quần áo đặt ở trên bàn vuông một cái, nhếch miệng cười.

Trần đại tẩu chú ý tới trong mắt Tống Chiêu Đệ không có một tia ý cười, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tống, những thứ quần áo này thật sự tốt chứ?”

“Thật tốt.” Tống Chiêu Đệ nhúm lên một kiện áo khoác tây trang, thấy đến phía trên có một khối dính dầu, mi tâm nhảy dựng, khiến nàng đoán trúng? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, “Đây là —— “

Chu Thục Phân nói: “Nhìn giống như là sơn.”

Tống Chiêu Đệ phóng đến bên lỗ mũi ngửi ngửi, cả người cứng đờ. Đoàn đại tẩu kề bên nàng rõ ràng cảm giác được, liền vội vàng hỏi: “Tiểu Tống, làm sao?”

“Quần áo này thật tốt.” Tống Chiêu Đệ nói, “Nghe nương ta nói lúc vừa kiến quốc ở Tân Hải có một nhà cửa hàng chuyên môn làm tây trang và sườn xám, một cái áo như vậy phải mất hơn mấy chục đồng tiền.”

“Tống lão sư không hổ là sinh viên.” Nữ nhân bán quần áo nói tâng bốc.

Tống Chiêu Đệ cười nói: “Cũng chỉ đọc nhiều hơn người khác mấy cuốn sách. Những thứ quần áo này của ngươi đều là một cân lương phiếu một cái?”

“Đúng, đúng.” Toàn bộ đảo Ông Châu vợ chồng bốn mươi tuổi trở xuống, tiền lương của hai người Chung Kiến Quốc và Tống Chiêu Đệ là cao nhất. Lại cứ ba cái đứa nhỏ đều còn nhỏ, một nhà năm người không ăn nhiều bằng ba người nhà người khác, nữ nhân biết Tống Chiêu Đệ không thiếu nhất là lương phiếu, nhất thời đem nàng xem như khách hàng lớn, “Nơi này có rất nhiều, Tống lão sư từ từ chọn.”

Tống Chiêu Đệ đem tây trang bỏ xuống, chuyên môn chọn quần áo có kiểu dáng và chất vải tốt nhất.

Lưu Bình đâm đâm nương nàng, ngươi cũng đi chọn, quần áo tốt sắp bị Tống Chiêu Đệ chọn xong rồi.

Đoàn đại tẩu giơ tay lên đập lên mu bàn tay của khuê nữ một cái.

Nữ nhân bán quần áo chú ý tới động tác nhỏ của Lưu Bình, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc: “Đoàn đại tẩu, ngươi cũng nhìn xem a.”

Đảo Ông Châu chỉ có một cái xưởng thực phẩm phụ, ngư dân và người nhà quân nhân trên đảo đều phải đi xưởng thực phẩm phụ mua đồ vật, lâu ngày, mọi người đều quen biết lẫn nhau.

Đoàn đại tẩu cũng không có hỏi đối phương làm sao biết nàng là vợ của Lưu sư trưởng, cười nói: “Không gấp, tiểu Tống chọn xong chúng ta lại chọn.”

Nữ nhân càng nghi hoặc.

Trần đại tẩu nói tiếp: “Các ngươi khách khí, nhưng ta cũng không khách khí.” Đi tới bên cạnh Tống Chiêu Đệ, “Tiểu Tống, ngươi là sinh viên, kiến thức rộng rãi ánh mắt tốt, giúp ta chọn mấy cái cho Lâm Trung nhà chúng ta.”

“Nơi này dường như không có quần áo Lâm Trung có thể mặc.” Tống Chiêu Đệ quay sang nữ nhân bán quần áo, “Nhà ngươi còn có gì khác không?”

Nữ nhân nhìn nhìn Tống Chiêu Đệ, lại nhìn nhìn Trần đại tẩu đầy mắt khao khát, cắn cắn răng: “Chờ.” Nói xong, đi nhà kề.

Trần đại tẩu liền vội vàng kéo lại cánh tay Tống Chiêu Đệ, nhỏ giọng lại vội vàng hỏi: “Làm sao? Tiểu Tống.”

Tống Chiêu Đệ kéo ra một cái mới vừa bị nàng nhét vào phía dưới cùng, áo sơ mi trắng trên cổ áo có khảm trân châu: “Trân châu thật, một cái chỉ cần một cân lương phiếu. Chị dâu, ngươi cảm thấy nàng ngốc sao?”

Mọi người thất kinh, Chu Thục Phân theo bản năng đem vảy kẻ ca rô ôm ở trong lòng ném tới trên bàn.

Đoàn đại tẩu trong lòng thót một cái, trừng Lưu Bình một cái, liền hỏi: “Tiểu Tống, chúng ta?”

“Mua!” Tống Chiêu Đệ nói, “Một người một cái.” Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân xách nửa túi đồ vật đi ra, đổ ở bàn vuông lớn, Chu Thục Phân theo bản năng duỗi tay, vừa nghĩ tới lời nói của Tống Chiêu Đệ, tay cứng lại ở giữa không trung.

Trần đại tẩu con ngươi linh hoạt, sợ nữ nhân nhìn ra cái gì, cười hỏi: “Đều ở chỗ này?” Không đợi đối phương trả lời, liền nói, “Ta nhất định phải chọn một cái thật tốt cho Lâm Trung nhà chúng ta. Nam đứa nhỏ lớn lên, để ý xấu đẹp hơn trước kia, không nguyện ý ăn mặc quần áo có mụn vá.”

“Vậy ngươi chọn thêm mấy chiếc.” Nữ nhân thuận miệng nói tiếp.

Tống Chiêu Đệ cầm lên áo khoác tây trang vừa rồi bị nàng ném ở một bên: “Ta chỉ muốn một chiếc này, lão Chung nhà chúng ta dường như có thể mặc. Lưu thẩm, chiếc áo sơ mi màu trắng này rất tốt, sáng rỡ còn có đính hạt châu thủy tinh, không bằng cầm cho Lưu Bình?” Giọng nói hỏi thăm, vẻ mặt lại là không cho phép cự tuyệt.

Đoàn đại tẩu biết Tống Chiêu Đệ sẽ không hại nàng, mà nhà nàng cũng không thiếu một cân lương phiếu, đem lương phiếu lấy ra đưa cho đối phương.

Chu Thục Phân thấy đến Trần đại tẩu và Đoàn đại tẩu đều móc ra lương phiếu, đã không muốn mua quần áo, vẫn y nguyên đem váy kẻ ca rô hồng trắng cầm tại trong tay, không cam lòng mà đưa cho nữ nhân bán quần áo một trương phiếu, liền hỏi Tống Chiêu Đệ: “Ta phải trở về nhà rửa rau, các ngươi có trở về hay không?”

“Trở về.” Tống Chiêu Đệ nói, “Quần áo nhà chúng ta đều tại phơi ở bên ngoài, cũng phải thu vào trong phòng, lại không thu sẽ bị ẩm.”

Trần đại tẩu nói theo: “Chúng ta đi thôi.”

Nữ nhân nhìn các nàng mỗi người cầm một chiếc, liền muốn khuyên các nàng chọn thêm mấy chiếc.

Tống Chiêu Đệ giành nói: “Chị dâu, lão Chung nếu như thích tây trang này, ta ngày mai còn tới chỗ này của ngươi để mua a.”

Nữ nhân sững sờ một chút, thấy được mặt Tống Chiêu Đệ đầy ý cười, liên tục nói được.

Trần đại tẩu lại nhịn không nổi, tóm nàng một chút: “Tiểu Tống, chúng ta vội vàng trở về thôi. Ta trở về nhà còn phải nhào mặt cán mì sợi kìa.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Tống Chiêu Đệ biểu hiện lưu luyến không thôi, quay đầu, ý cười trên mặt biến mất hầu như không còn.

Chu Thục Phân và Lưu Bình mở to mắt, kinh ngạc Tống Chiêu Đệ vẻ mặt hoán đổi tự nhiên.

Tống Chiêu Đệ nguyên bản đem quần áo vắt trên cánh tay, đi tới chỗ cách nhà nữ nhân bán quần áo hơn một trăm mét, đổi thành nhúm cổ áo. Tam Oa muốn Tống Chiêu Đệ ôm, Tống Chiêu Đệ cũng không ôm hắn, nói với Lâm Trung: “Ngươi giúp ta ôm Tam Oa.”

“Được.” Lâm Trung mười hai tuổi, chiều cao không thấp, ôm cái đứa nhỏ hơn một tuổi đi một đoạn cũng không tính tốn sức, đáp một tiếng liền đem Tam Oa ôm lên.

Trần đại tẩu đầy bụng nghi hoặc cũng không nín được nữa: “Tiểu Tống, rốt cuộc là chuyện ra sao?”

Tống Chiêu Đệ mở ra tây trang, chỉ chỗ vấy dầu: “Đây là xăng. Mọi người biết xăng là cái gì? Là dầu dùng cho ô tô. Nhóm lãnh đạo ngồi xe hơi, hiện tại đều là mặc quần áo Trung Sơn, không ai mặc tây trang, chị dâu cũng không cảm thấy bộ quần áo này lai lịch rất kỳ quái?”

“Rác rưởi của người phương Tây?” Trần đại tẩu nói, “Ta từng nghe lão Lưu nhà chúng ta nói qua, đúng không?”

Tống Chiêu Đệ lắc lắc đầu: “Từ khi Hạm đội Đông Hải chuyển tới bên này, vùng biển đảo Ông Châu này quản nghiêm, thuyền tuần tra hải vực ba ngày hai đầu đi ra ngoài tuần tra, rác rưởi phương Tây không vào được.”

“Có lẽ là từ nơi khác, tỷ như Thân Thành?” Đoàn đại tẩu nói.

Tống Chiêu Đệ: “Vậy nàng là làm sao trốn được kiểm tra đem đến bên này?”

“Có thể một lần mang một chút, không mang nhiều.” Đoàn đại tẩu nói.

Tống Chiêu Đệ đem tây trang đưa cho Đoàn đại tẩu: “Ta còn ngửi được mùi tanh. Khả năng là mùi tanh của đất, cũng có thể là mùi máu tanh.”

“Cái này, ngươi, tiểu Tống ——” Tay Đoàn đại tẩu run một cái, tây trang rơi trên mặt đất, “Ý ngươi sẽ không là?”

Tống Chiêu Đệ: “Bởi vì quốc gia chúng ta hơn mười năm trước liền bắt đầu đề xướng hỏa táng, nhưng mà đến nay vẫn có rất nhiều người lựa chọn thổ táng. Vì vậy lai lịch của những thứ quần áo này, ta không có cách nào khẳng định là tới từ hỏa táng tràng, hay là từ trong quan tài đào đi ra. Mặc kệ là loại nào, đều là từ trên thân người chết lột xuống.”

“Trời ạ!” Chu Thục Phân không dám tin tưởng trợn to mắt, “Vậy ngươi còn làm chúng ta mua?”

Tống Chiêu Đệ cười nói: “Nếu không thì sao? Ném trở về a. Chúng ta không cầm về nhà, đặt ở giao lộ, ta đi mua chút tiền giấy, chúng ta đem những thứ quần áo này thiêu, trả cho chủ nhân quần áo, chúng ta đi một chuyến này cũng thanh tịnh. Tránh khỏi quần áo trả về, đồ vật trên quần áo đi theo chúng ta.”

“Đúng đúng, tiểu Tống nghĩ chu đáo.” Trần đại tẩu không tin trên đời có quỷ thần, nhưng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, “Chúng ta cho dù không mua quần áo, hai tay trống không đi ra, cũng có khả năng dính vào đồ vật không sạch sẽ.”

Tống Chiêu Đệ nhìn về phía Đoàn đại tẩu.

Đoàn đại tẩu không có bất kỳ ý kiến gì: “Ta nghe tiểu Tống. Lúc nha đầu này vừa nói với ta, ta đã nói trên đời không có chuyện tốt như vậy, nàng nhất định kéo ta qua tới.” Đâm đâm trán Lưu Bình.

Lưu Bình liên tiếp lui về phía sau: “Nương, tay ngươi từng cầm quần áo.”

“Bây giờ biết sợ?” Đoàn đại tẩu tức giận nói, “Lúc trước thì làm gì? Sau này đừng tham chiếm tiện nghi. Nếu không thì, chết thế nào cũng không biết.”

Trần đại tẩu giảng hòa: “Tẩu tử, đừng quở trách nàng. Tiểu Tống, lúc ta thiêu y phục nên nói như thế nào a?”

“Tam Oa nhà chúng ta nhìn thấy được đồ vật không sạch sẽ ở trên quần áo.” Tống Chiêu Đệ nói, “Người lớn tuổi trong thôn chúng ta từng nói qua, trẻ con luôn có thể thấy được đồ vật người lớn không nhìn thấy. Các ngươi cảm thấy sao?”

Trần đại tẩu: “Chúng ta không thành vấn đề, chỉ sợ Tiểu Chung biết không đồng ý ngươi làm như vậy.”

“Không có chuyện gì.” Tống Chiêu Đệ cầm lấy áo sơ mi trắng trong tay Đoàn đại tẩu, “Một viên trân châu như vậy, nếu là đặt trước kia, ít nhất phải năm mao tiền. Nơi này khảm chừng mười viên, chỉ riêng trân châu đã phải năm ba đồng tiền.

“Ta không có cách nào bảo chứng cái nữ nhân đó còn có áo sơ mi như vậy hay không, nếu như không khiến người trên đảo đều biết quần áo có vấn đề lớn, khẳng định có người tham chiếm tiện nghi đi chỗ đó của nàng đào quần áo.”

Quần áo một khi có liên quan đến người chết người, trừ khi trong nhà không có quần áo để mặc hoặc là người cần tiền không cần mạng, nếu không thì ai cũng sẽ không cần quần áo của người chết, dù là phía trên nạm vàng treo bạc.

Trần đại tẩu lý giải Tống Chiêu Đệ, đột nhiên nghĩ đến: “Chúng ta tại sao không nói với cách ủy hội?”

“Đúng a, chúng ta đi tìm cách ủy hội.” Đoàn đại tẩu nói.

Tống Chiêu Đệ lắc lắc đầu: “Tẩu tử, người cách ủy hội nhúng tay vào, cả nhà của nữ nhân đó khả năng sẽ bị nhốt lại. Chẳng may thật sự tra ra nàng đầu cơ trục lợi, khả năng sẽ mất mạng. Ta không muốn như vậy.

“Chúng ta đem quần áo thiêu, truyền ra ngoài, cái nữ nhân đó nếu thật thông minh thì sẽ đem quần áo thiêu. Mặc dù có người cáo đến cách ủy hội, người cách ủy hội không tra được đồ vật gì cũng không thể làm gì nàng. Nếu như nàng cần tiền không cần mạng, không đem quần áo xử lý, cách ủy hội bắt được, cũng là nàng tự tìm. Chúng ta đã cho nàng cơ hội.”

“Nếu như vậy, vậy chúng ta liền thiêu ở giao lộ bên này.” Đoàn đại tẩu nói, “Nàng cũng có thể biết sớm nhất.”

Tống Chiêu Đệ gật gật đầu: “Ta đi cung tiêu xã mua tiền giấy.”

“Ta đi đi.” Trần đại tẩu nói, “Nếu không phải ngươi cùng đi tới, ta nhất định phải mua mười kiện tám kiện trở về.”

Tống Chiêu Đệ không tranh với nàng, “Thím, chúng ta đi về phía trước đi. Đại Oa, Nhị Oa, các con cùng Lâm Trung trở về trước.”

“Ba ba trở lại hỏi ngươi đi đâu vậy, con nói thế nào a?” Đại Oa liền vội vàng hỏi.

Tống Chiêu Đệ nhìn nhìn mặt trời sắp lặn: “Nói với ba các con là các con đói, kêu ba con nấu cơm.”

Thân nhờ các nàng!

Để có thêm động lực và điều kiện hoàn thành truyện này và làm các truyện khác nữa chia sẻ với các nàng, mong các nàng đọc truyện nhà ta hãy giúp ta một chuyện nho nhỏ. Đó chính là ta muốn nhờ các nàng xem video và đăng kí kênh youtube của nhà ta.

Chỉ cần các nàng dành một chút xíu thời gian tầm 20-30 giây xem video rồi bấm nút đăng kí thôi là các nàng đã giúp ta rất nhiều nhiều để ta có thêm động lực và điều kiện để hoàn thành truyện này và thêm nhiều truyện hay khác nữa chia sẻ đến các nàng! Cám ơn và yêu các nàng nhiều nhiều! Thân! Thân! ^_^

Đây là linh một trong số các video của kênh youtube nhà ta, các nàng xem tầm 20-30 giây rồi bấm nút đăng kí kênh youtube giúp nhà ta nha! Cám ơn các nàng! ^_^

Bình luận về bài viết này