Mẹ kế Chương 21


Chương 21: Thúc cháu nhận nhau

Link audio tại đây:

Tống Chiêu Đệ cẩn thận nghĩ lại một chút: “Mập mà không ngấy? Thịt Đông Pha a. Ngươi còn biết chọn món ăn hơn cả con trai ngươi.”

“Không biết làm đi.” Chung Kiến Quốc xem kịch vui nói, “Ta còn cho là ngươi cái gì cũng biết chứ.”

Tống Chiêu Đệ vô cùng buồn cười: “Thấy ta gặp khó xử liền vui vẻ như vậy? Nhưng mà, ngươi lần này lại phải thất vọng.”

“Ngươi biết?!” Chung Kiến Quốc trợn mắt nói.

Tống Chiêu Đệ gật gật đầu: “Khiến ta tò mò là, ngươi trước kia cơm cũng ăn không đủ no, lúc lên đại học nhà ăn trong trường học không có khả năng có thịt Đông Pha, bộ đội các ngươi càng không có khả năng làm thịt Đông Pha cho các ngươi, ngươi từng ăn ở chỗ nào.”

“Hai năm trước đoàn chúng ta đánh bại bộ đội của lão Tưởng, bộ đội vì khen ngợi chúng ta, từng kêu ban bếp núc làm cho chúng ta một bữa.” Chung Kiến Quốc nói, “Nơi này không có người ngoài, ta cũng không sợ ngươi cười, ta đời này chỉ từng ăn một lần.”

Tống Chiêu Đệ: “Ta từng thấy qua ở trên sách.” Thật ra là tiết mục ẩm thực, “Thịt Đông Pha làm cũng không phiền toái, nhưng có hai loại đồ gia vị nhà chúng ta không có, đường trắng và rượu vàng.” (Rượu vàng là loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc, nổi tiếng nhất là thương hiệu rượu vàng Thiệu Hưng)

“Cần bao nhiêu đường trắng?” Chung Kiến Quốc hỏi.

Tống Chiêu Đệ: “Hai cân thịt một lạng đường trắng.”

“Một lạng đường trắng?” Chung Kiến Quốc nghẹn một chút, “Ta còn cho là bao nhiêu chứ. Trên người ngươi không có tiền?”

Tống Chiêu Đệ: “Lúc đó cho ta số tiền kia ta không dám dùng, bây giờ còn có một trăm bảy. Bảy mươi là sinh hoạt phí của chúng ta, còn dư lại một trăm đồng tiền kia không thể động.”

Chung Kiến Quốc mí mắt nhảy dựng, lại có một trăm bảy, hắn cho rằng nhiều lắm là còn mười bảy: “Chờ ta một chút.” Rửa bọt trên tay một cái, lạch cạch lạch cạch chạy đến lầu trên, cầm một phong bì đưa cho Tống Chiêu Đệ, “Ta hôm qua phát tiền lương, tính luôn tiền lương hôm qua có một ngàn rưỡi.”

Tống Chiêu Đệ tay run một chút: “Một, một ngàn rưỡi? Ngươi, ngươi tại sao có thể có nhiều tiền như vậy?” Đủ ở bên cạnh cố cung mua một toà tứ hợp viện.

“Những năm này tồn xuống.” Chung Kiến Quốc nói, “Mấy năm vừa nhập ngũ kia không dư lại bao nhiêu tiền, chủ yếu là mấy năm này tồn xuống.”

Tống Chiêu Đệ nhận lấy, sờ sờ độ dầy, rất là buồn bực: “Ngươi có nhiều tiền như vậy, cũng không đành lòng mua chút sữa bột cho Đại Oa và Nhị Oa?”

“Ta chưa từng uống sữa bột.” Chung Kiến Quốc nói thật, “Trước kia từng nghe người khác nói qua mấy lần, nhưng mụ của Đại Oa nhiều sữa, ta cũng chưa từng nghĩ tới mua sữa bột cho bọn chúng. Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, ta cũng cho là đường. Nếu không phải ngươi nói cái loại kẹo sữa đó là sữa đặc, ta cũng không biết.”

Tống Chiêu Đệ hừ hừ nói: “Hai ta quen biết gần một tháng, ngươi hiện tại mới nói, thật có thể nhịn được a.”

“Mụ của Đại Oa lỗ tai mềm, ta sợ ngươi giống như nàng.” Chung Kiến Quốc nói, “Lại nói, ngươi thường xuyên ngữ ra kinh người, ta còn sợ ngươi cuốn tiền chạy kìa.” (Lỗ tai mềm: người dễ tin lời người khác, dễ bị người khác dỗ, lừa gạt)

Tống Chiêu Đệ đổ ra nhìn nhìn, thấy toàn là tiền giấy mệnh giá lớn mỗi tờ mười khối: “Ngươi là quân nhân, ta là người nhà quân nhân, ta có thể chạy đi đâu? Cho dù muốn chạy đi quốc gia chủ nghĩa tư bản, người ta cũng không nhận. Đừng cả ngày tìm lý do cho bản thân, nói thật giống như toàn là lỗi của ta dường như.”

Chung Kiến Quốc nói: “Thật muốn tính lên, đúng là ngươi tự tìm.”

“Một cuốn này. Bộ đội các ngươi khi nào đi ra ngoài mua đồ, mua cho ta mười bao sữa bột.” Tống Chiêu Đệ có tiền, vô cùng hào phóng, “Lại mua hai cân Đại Bạch Thỏ.”

Chung Kiến Quốc duỗi tay đem tiền đoạt lại: “Không có tiền tìm ta lấy, số tiền này ta cất trước.”

“Chung Kiến Quốc!” Tống Chiêu Đệ đột nhiên cất cao thanh âm, phát hiện Tam Oa run một chút, vội vã hạ thấp giọng, “Ngươi đã đáp ứng ta, tiền do ta quản.”

Chung Kiến Quốc: “Ngươi quá biết tiêu tiền.” Dừng một chút, “Chúng ta có bao nhiêu phiếu thịt?”

“Tính tháng trước nữa, mười cân phiếu thịt heo.” Tống Chiêu Đệ con ngươi chuyển một cái, “Không bằng —— “

Chung Kiến Quốc vội vã cắt đứt: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, mua bốn cân. Tháng này mới qua hai ngày, ta không muốn hai mươi tám ngày tiếp theo, ngày ngày ăn cải xanh hầm đậu hủ.”

“Nghe ngươi.” Lúc Chung Kiến Quốc giặt chăn cầm đồng hồ đeo tay để dưới đất, Tống Chiêu Đệ vươn đầu nhìn một cái, “Chín giờ, giặt nhanh lên, chúng ta đi mua thức ăn.”

Khoảng mười giờ, Tống Chiêu Đệ cõng gùi trúc, Chung Kiến Quốc ôm Tam Oa, hai vợ chồng chạy thẳng tới xưởng thực phẩm phụ.

Đảo Ông Châu nguyên bản chỉ có cung tiêu xã, quân chủ lực của Hạm đội Đông Hải chuyển tới, quân nhân gia đình quân nhân cũng theo tới, củi gạo dầu muối đều phải mua, bộ đội liền thương lượng với chính phủ bản địa một chút thành lập cái xưởng thực phẩm phụ.

Dân chúng nuôi gà vịt, giao lên cho đội sản xuất, đều có thể bán cho xưởng thực phẩm phụ. Thêm một phần lợi nhuận, ngư dân trên đảo đối với cái này không có bất kỳ ý kiến, xưởng thực phẩm phụ liền được thiết lập ra.

Chung Kiến Quốc vừa cùng Tống Chiêu Đệ giới thiệu hàng xóm chung quanh, vừa nói: “Ta kiến nghị ngươi mau chóng đi trường học báo cáo. Trương chính ủy nói, sau Tết Dương lịch, sổ thực phẩm phụ, trợ cấp của quân đội đều sẽ điều chỉnh. Đãi ngộ của lão sư phỏng đoán cũng sẽ điều chỉnh theo, ngươi sớm đi, người khác có ngươi cũng có. Lúc ăn Tết, trường học sẽ cho lão sư một bao gạo, mấy cân dầu ăn, ngươi nếu như sau Tết mới đi, thì cái gì cũng không có.”

“Ta còn cho rằng ngươi là vĩ quang chính chứ.” Tống Chiêu Đệ rất là bất ngờ.

Chung Kiến Quốc quay sang nàng: “Vĩ quang chính?”

“Vĩ đại, quang minh và chính trực.” Tống Chiêu Đệ nói.

Chung Kiến Quốc lắc đầu bật cười: “Có gạo có dầu ăn Tết vui vẻ, ta là vì các ngươi có thể ngày ngày ăn đầy miệng dầu.”

“Tiểu Tống, Tiểu Chung, các ngươi đi đâu?” Đoàn đại tẩu từ phía trước đi tới, phát hiện cài gùi sau lưng Tống Chiêu Đệ, “Đi mua thức ăn? Đừng đi, ta đều mua rồi.”

Chung Kiến Quốc: “Ngươi mua lưu lại ngày mai ăn, chúng ta mua buổi tối ăn.”

“Ta mua đều là chút cá và thịt, không thể để qua đêm.” Đoàn đại tẩu nói, “Đi về thôi. Trong sân có cải xanh, không cần lại mua nữa.”

Tống Chiêu Đệ: “Vậy cũng phải mua một chút, thuận tiện nhìn xem xưởng thực phẩm phụ ở chỗ nào. Đi tới trên đảo hai mươi ngày qua, ta còn không biết cửa cung tiêu xã ở nơi nào đâu.” Dừng một chút, “Chị dâu, buổi tối đều đi ta nhà ăn a.”

Đoàn đại tẩu thấy không khuyên được: “Vậy ngươi mua ít một chút, ta đã mua hai cân thịt heo.”

“Được.” Tống Chiêu Đệ cũng không có bởi vì Đoàn đại tẩu đã mua thức ăn mà mua ít. Mua hai con cá sạo, một con vịt, và bốn cân thịt heo, sau đó lại mua chút rau củ đương mùa.

Về đến nhà đã khoảng mười một giờ rưỡi, Đại Oa và Nhị Oa ngồi ở cửa, nhìn rất là đáng thương. Tống Chiêu Đệ tự nhiên muốn cười: “Sao hai con không đi vào, cửa lại không khóa.”

Chung Đại Oa đột nhiên bò dậy, nhìn một cái thật sự là không khóa cửa, chẳng qua là cài then từ bên trong, tay nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể đẩy ra: “Sao ngài đi ra ngoài lại không nói với con?”

“Không tìm được các con.” Tống Chiêu Đệ biết hắn và Nhị Oa chạy đi chơi, căn bản là chưa từng nghĩ tới đi tìm bọn họ.

Chung Đại Oa nhỏ tuổi, Tống Chiêu Đệ nói chững chạc đàng hoàng, đứa nhỏ tin là thật, nhếch miệng: “Lần sau nói cho ngài.”

“Vậy lần sau ta đi ra ngoài cũng nói với con.” Tống Chiêu Đệ nói, “Buổi trưa xào thịt cho các con ăn.”

Nhị Oa vui vẻ toét miệng, tâm tình có chút buồn bực ngay tức khắc chuyển vui sướng, túm cánh tay Tống Chiêu Đệ, chỉ cái gùi: “Cho con nhìn một chút.”

“Vào nhà lại nhìn.” Chung Kiến Quốc vỗ vỗ gáy hắn, “Là chưng màn thầu trước hay là làm cá và vịt trước?”

Tống Chiêu Đệ: “Chưng màn thầu. Ta buổi chiều không có chuyện gì, cá và vịt giao cho ta.”

“Giống như ăn tết vậy.” Chung Đại Oa bất thình lình mở miệng.

Tống Chiêu Đệ nhất thời không phản ứng lại, ý thức được hắn nói gì, xì cười: “Trước kia lúc nhà con ăn tết đồ ăn phong phú như vậy?”

“Hình như là không.” Chung Đại Oa suy đi nghĩ lại cẩn thận, “Chỉ có thịt mỡ. Mẹ kế, con thích ăn thịt mỡ.”

Nhị Oa sợ rằng Tống Chiêu Đệ không nhìn thấy, giơ tay nhỏ lên: “Con cũng thích thịt mỡ.”

“Ta một lát nữa sẽ làm.” Tống Chiêu Đệ mua là thịt ba chỉ hơi đắt hơn thịt nạc một chút, lúc Chung Kiến Quốc nhóm lửa chưng bánh bao, Tống Chiêu Đệ thái ước chừng một cân thịt, đem thịt cắt thành miếng mỏng, dùng ngồng tỏi, ớt xanh không cay hái từ vườn rau của Lưu gia, đặt cùng nhau xào món “thịt chín hai lần”.

Chung Kiến Quốc ngửi được hương vị, nuốt ngụm nước miếng, nhìn Tống Chiêu Đệ đem miếng thịt sáng bóng múc ra, không nhịn được hỏi: “Ngươi thật sự biết làm thịt Đông Pha a?”

“Hối hận?” Tống Chiêu Đệ trên cao nhìn xuống hắn, “Chung đoàn trưởng, ngươi là nam nhân!”

Chung Kiến Quốc nghiêng đầu nhìn củi đang cháy bùm bùm, chính là không nhìn Tống Chiêu Đệ.

Tuy nói thủ hạ của Chung Kiến Quốc có hơn hai ngàn người, là một đại đoàn trường, nhưng hắn năm nay cũng mới ba mươi tuổi, ở trong mắt Tống Chiêu Đệ chính là nam thanh niên đang tuổi thanh xuân. Lúc Chung Kiến Quốc không cố ý chọc tức Tống Chiêu Đệ, Tống Chiêu Đệ cũng lười so đo với hắn.

Ăn cơm trưa xong, lúc Tống Chiêu Đệ thu dọn bánh bao đã biến lạnh, nhìn thấy trên tấm thớt để một chén máu vịt nhỏ, không tự chủ được nghĩ đến, lần trước nàng giết con vịt, máu vịt toàn chảy trên đất, Chung Kiến Quốc nói nàng là nữ nhân phá sản. Vẫn là không nhịn được ở trong lòng mắng Chung Kiến Quốc một câu.

Chung Kiến Quốc xoa xoa lỗ tai tự dưng đỏ lên, cảm giác có ai ở sau lưng nói hắn, thấp giọng nói một câu, nữ nhân hẹp hòi, liền phân phó tiểu Lý đi bến tàu.

Cha nương, đại tỷ, đại tỷ phu của Tống Chiêu Đệ, thêm hai đứa nhỏ nữa, bốn lớn hai nhỏ một chiếc xe Jeep không đủ ngồi, Lưu sư trưởng liền sai tài xế của hắn đi cùng tiểu Lý.

Xe của Lưu sư trưởng, sĩ quan lớn nhỏ đều nhận biết, đi theo xe của Chung đoàn trưởng đi rồi? Cách làm này khiến mọi người thấy khó hiểu. Đại đội trưởng, trung đội trưởng khu huấn luyện không tiện đi hỏi, Lỗ chính uỷ hợp tác với Lưu sư trưởng đã lâu, túm lại cánh tay của Lưu sư trưởng lén lút hỏi hắn là có chuyện gì.

Chưa gặp được người, Lưu sư trưởng liền không nhắc tới Lưu Dương, chỉ nói trong nhà xảy ra chút chuyện.

Lỗ chính ủy thấy tâm tình hắn không tồi, lập tức đoán được là chuyện tốt.

Đảo Ông Châu mặc dù rất lớn, nhưng Chung Đại Oa và Mã Chấn Hưng đánh nhau, một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể truyền khắp toàn đảo. Đoạn thời gian này Lưu sư trưởng lại không ra đảo, Lưu gia gặp được chuyện tốt? Hắn ngay cả chút tiếng gió cũng không nghe thấy, dẫn đến Lỗ chính ủy càng hiếu kỳ hơn, đuổi theo Lưu sư trưởng hỏi gặp được chuyện tốt gì.

Lưu sư trưởng bị hắn quấn lấy đau đầu, liền nói với hắn chuyện tìm được cháu trai.

Lỗ chính ủy biết Lưu sư trưởng có một cháu trai, ngày lễ ngày tết, lúc bọn họ ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, người một nhà không thể đoàn tụ, Lưu sư trưởng luôn là sẽ nhấc lên vợ và con trai của đại ca hắn.

Cháu trai mà cuộc đời này không có khả năng gặp lại chẳng những đột nhiên xuất hiện, còn là tỷ phu của Chung Kiến Quốc? Lỗ chính ủy nửa buổi mới nghẹn ra một câu: “Ngươi nói đúng, Tiểu Chung chính là con trai ruột của ông trời.”

Lưu sư trưởng phá lên cười: “Ta cũng không nghĩ tới trên đời có chuyện trùng hợp như vậy. Chuyện này giúp ta giấu đi, một khi truyền đi, sau này lại trọng dụng Tiểu Chung, mấy tên hâm mộ ghen tị Tiểu Chung kia lại muốn nói ta dùng người không khách quan.”

“Điểm này ta vẫn biết.” Lỗ chính ủy nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, “Thuyền lại qua một giờ đồng hồ nữa sẽ cập bến. Đi về xem một chút đi.”

Lưu sư trưởng người ở quân doanh, nhưng tâm đã bay đến trên bến tàu, không gượng chống, cũng không để tài xế của Lỗ chính ủy đưa hắn, chạy bộ trở về nhà.

Chung Kiến Quốc kỳ thực cũng muốn trở về nhìn xem Tống Chiêu Đệ lừa gạt cha nương nàng như thế nào, nhưng buổi chiều hắn có nhiệm vụ huấn luyện, tò mò cũng không thể rời đi.

Ba giờ, thuyền cập bến.

Tống mẫu chân giẫm trên mặt đất, nhìn nhìn bốn phía, không nhịn nổi nói: “Cũng không khác gì chúng ta bên kia a.”

“Bên này ấm áp hơn một chút.” Tống phụ đem áo khoác mỏng cởi xuống, “Tiểu Lưu, lúc con phát điện báo cho Chiêu Đệ nói rõ ràng không, yêm, không đúng, sao ta không nhìn thấy Chiêu Đệ vậy.”

Lúc nguyên chủ vẫn còn sống, thường xuyên dạy người Tống gia nói tiếng phổ thông. Người Tống gia lúc ở thôn Tiểu Tống “Yêm” tới “Yêm” đi, là bởi vì người trong thôn đều nói như vậy, cả nhà bọn họ nói tiếng phổ thông, ngược lại sẽ trở thành khác loại ở trong thôn.

Lúc xuống thuyền, Tống phụ liền dặn dò người một nhà, đến đảo Ông Châu phải nói tiếng phổ thông, cho dù nói không đúng tiêu chuẩn cũng phải nói, không thể làm cho Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc mất mặt.

Lưu Dương: “Con đã nói. Theo lý thuyết hẳn ——

“Lão đồng chí, ngài là phụ thân của Chung đoàn trưởng sao?”

Lưu Dương quay đầu, thấy được một thanh niên rất có tinh thần, còn ăn mặc quân trang, liền vội vàng nói: “Đây là cha ta, cha vợ của Chung đoàn trưởng, ngươi là?”

“Gọi ta là tiểu Lý là được, ta là cảnh vệ viên của đoàn trưởng.” Tiểu Lý vội vã mở cửa xe, “Mời lên xe.”

Lưu Dương không chút suy nghĩ, đỡ Tống phụ lên xe trước, cuối cùng ôm đứa nhỏ chen đi lên.

Tiểu Lý nhướng mày, rất là kinh ngạc, cả nhà nhạc phụ này của đoàn trưởng và cả nhà nhạc phụ trước kia thật sự không phải là người một đường: “Đồng chí, phía sau còn có một chiếc xe, ngươi có thể ngồi phía sau.”

Lưu Dương sững sờ một chút: “Ngươi, các ngươi lái hai chiếc xe tới đón chúng ta?”

“Đoàn trưởng đoán chừng không đủ ngồi, nên lại tìm một chiếc xe nữa.” Tiểu Lý cười nói, “Lúc ta tới chạy qua cửa nhà đoàn trưởng, chị dâu đã bắt đầu rửa rau.”

Tống mẫu vội hỏi: “Chiêu Đệ nhà chúng ta?”

“A? Đúng, là tiểu Tống chị dâu.” Tiểu Lý nói.

Tống mẫu: “Nàng, nàng rửa rau ai trông đứa nhỏ? Kiến Quốc có ba đứa nhỏ kìa.”

“Đại Oa và Nhị Oa dẫn đệ đệ chơi.” Tiểu Lý cũng không biết người Tống gia chưa từng gặp ba đứa nhỏ của Chung Kiến Quốc.

Từ khi Tống Chiêu Đệ cùng Chung Kiến Quốc tới đảo Ông Châu, Tống mẫu không có một ngày nào là không lo lắng khuê nữ không làm mẹ kế tốt, không thể để cho Chung Kiến Quốc hài lòng, Chung Kiến Quốc muốn ly hôn với nàng.

“Hai đứa nhỏ này thật nghe lời.” Tống phụ nói có thâm ý khác.

Tiểu Lý không nghe ra, nói thật: “Là thật sự rất nghe lời, chị dâu kêu bọn hắn làm cái gì bọn hắn làm cái đó. Có một lần ta giúp chị dâu làm việc, chị dâu kêu hắn và Nhị Oa đi ra ngoài chơi, hai anh em cũng không đi ra ngoài.”

Tống mẫu nhìn về phía Tống phụ, hai ông bà đều nhìn thấy vui mừng yên tâm trong mắt nhau.

“Tại sao là ngươi làm giúp?” Tống mẫu hỏi.

Tiểu Lý: “Ta là tài xế của đoàn trưởng, cũng là cảnh vệ viên cửa hắn, thời điểm hắn bận rộn ta đặc biệt nhàn. Đoàn trưởng một ngày bận rộn đến tối, ta liền cả một ngày nhàn đến tối, giúp hắn làm chút việc cũng là phải.”

“Đoàn trưởng của các ngươi thường xuyên không ở nhà?” Tống phụ hỏi.

Tiểu Lý theo bản năng muốn gật đầu, đầu động một cái ý thức được không đúng, hai ông bà đây là quanh co lòng vòng nghe ngóng chuyện của Chung gia a: “Gần nhất còn tốt, ngày ngày đều có thể về nhà.”

Tống mẫu hài lòng.

Xuống xe, thấy đến căn nhà của Chung Kiến Quốc là nhà lầu hai tầng, bên hàng rào tường viện hoa cúc nở rộ, trong sân trồng đầy rau, còn có áp giếng nước, không cần gánh nước ăn, càng hài lòng.

Thấy đến một đứa nhỏ từ trong phòng chạy ra, Tống mẫu hiện lên mặt mày vui vẻ, vẫy vẫy tay về phía Lưu Dương: “Mau đem đồ vật mà ta mua cho đứa nhỏ cầm tới đây.”

“Đại Oa, có phải bà ngoại tới rồi không.”

Thanh âm của Tống Chiêu Đệ từ trong phòng truyền tới, người Tống gia dừng lại.

“Đúng vậy.” Đại Oa nhìn bao lớn trong tay Tống mẫu một cái, hé miệng cười một tiếng, xoay người chạy về trong phòng.

Tống mẫu rất là bất ngờ, vội vã vỗ vỗ cánh tay Tống phụ: “Đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia biết yêm là bà ngoại?!”

“Cha, nương, đại tỷ, tỷ phu, mau vào.” Tống Chiêu Đệ đi ra liền kêu, “Đại Oa, Nhị Oa, dọn băng ghế cho ông ngoại, bà ngoại. Mọi người vào nhà trước.” Lập tức giơ tay kêu, “Lưu sư trưởng, cha nương ta tới.”

Tống mẫu vỗ lên cánh tay nàng một cái: “Kêu cái gì mà kêu, bọn yêm lại không phải nhân vật lớn gì, gọi sư trưởng làm cái gì.”

“Nương, Lưu sư trưởng ở cách vách chính là thúc thúc của tỷ phu.” Tống Chiêu Đệ tiếng nói vừa dứt, từ cách vách một đôi nam nữ chạy ra.

Lưu Dương thân mình không cao, kiễng chân nhìn người chạy qua bên này, nhỏ giọng nói: “Cha, nương, là thúc của con.” Chỉ bên ngoài hàng rào.

“Tỷ phu, nếu không thể xác định là thúc của ngươi, ta cũng sẽ không viết thư về trong nhà.” Tống Chiêu Đệ vừa nói, đột nhiên phát hiện không đúng, “Sao thím không tới?”

Lưu Dương đột ngột quay đầu, thu hồi tầm mắt: “Nương ta sợ mệt mỏi. Chiêu Đệ, ta, ta một lát nữa nên nói như thế nào? Mau, mau, Chiêu Đệ, hắn vào sân, ta nên nói như thế nào?”

“Bất luận nói như thế nào thì cũng phải vào nhà lại nói. Cha, nương, mau đi vào nghỉ ngơi.” Tống Chiêu Đệ đón lấy đồ vật trong tay Tống mẫu, cảm thấy thật nặng, trong bụng tò mò, “Nương, ngươi mua cái gì?”

Tống mẫu: “Mua cho mấy đứa nhỏ táo, quýt, mạch nhũ tinh và, và cái gì nhỉ? Cha đứa nhỏ.”

“Người của cung tiêu xã nói là gạo nếp điều, khoai lang khô và kẹo hoa quả.” Tống phụ đi vào nhà, nhìn thấy Đại Oa còn đang dọn băng ghế, xem như tin tưởng lời nói của tiểu Lý, hai đứa nhỏ của Chung Kiến Quốc rất nghe lời, “Mau lấy ra cho đứa nhỏ nếm thử.”

Tống Chiêu Đệ hướng Đại Oa và Nhị Oa vẫy vẫy tay, đem bao mở ra, một cỗ mùi cá đập vào mặt mà tới, không khỏi nhíu mày: “Nương, chúng ta bên này ngay cạnh biển, ngài làm sao lại còn mang cá khô? Lưu lại các ngươi tự mình ăn. Đường xa như vậy xách tới đây, các ngươi cũng không sợ mệt mỏi.”

“Không phải cho con, là cho thúc và thím của tỷ phu con.” Tống mẫu vừa nói, khóe mắt liếc thấy có hai nam nữ khoảng năm mươi tuổi tới cửa, vội vã vỗ vỗ cánh tay Tống Chiêu Đệ.

Tống Chiêu Đệ ngẩng đầu cười nói: “Chị dâu, sư trưởng, đi vào, đừng đứng ở cửa.”

“Còn gọi là chị dâu?” Đoàn đại tẩu trêu ghẹo nói.

Tống Chiêu Đệ ngơ ngác, nghĩ thầm không gọi chị dâu thì gọi là gì, nhìn thấy người ở phía sau lưng nàng, bỗng nhiên hiểu ra: “Xem đầu này của ta, thím, thúc. Đây là cá chình và cá hố tỷ phu mang tới cho các ngươi.” Cầm cá khô đi về phía hai người, “Đây là đại tỷ phu ta Lưu Dương, đây là đại tỷ ta Tống Lai Bảo. Đây là đứa nhỏ của hai người bọn họ, lão đại tên là Đại Lực, lão nhị tên là Lưu Căn.”

“Tốt tốt tốt!” Rốt cuộc tìm được cháu trai, Lưu sư trưởng rất kích động, chính là bởi vì kích động, trông thấy Lưu Dương lớn lên thành người, bộ dáng cùng đại ca hắn có ba phần giống nhau ngược lại không biết nên nói cái gì, “Cái kia, thông gia, các ngươi khát không? Ta, ta đi rót trà.”

Chung Đại Oa chỉ phích nước nóng bên cạnh bàn vuông nhỏ: “Bá bá, ở nơi này.”

“Gọi là gia gia.” Tống Chiêu Đệ nói, “Sau này gọi bá mẫu là nãi nãi.”

Chung Đại Oa hơi hơi nhíu mày: “Tại sao?”

“Bởi vì bá bá và bá mẫu hiện tại giống như bà ngoại và ông ngoại, đều là thân thích nhà chúng ta.” Tống Chiêu Đệ nói.

Lưu sư trưởng giơ giơ tay lên: “Tiểu Tống, đứa nhỏ thích gọi là gì thì gọi như vậy, chẳng qua là cái xưng hô, trong lòng có chúng ta là được.”

“Vậy ta nghe ngài.” Tống Chiêu Đệ đem quà vặt mà Tống mẫu mua lấy hết ra, ngay tức khắc bày đầy bàn vuông nhỏ, “Ta không có lừa gạt các con chứ ?”

Chung Đại Oa hé miệng cười cười, theo bản năng nhìn Tống mẫu một cái, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại này thật tốt.”

“Phụt!” Lưu sư trưởng ngồi ở đối diện cháu trai, xem con trai lớn của Lưu Dương tuổi tương đương với Đại Oa, hắn cũng đã thành người làm ông nội, tự nhiên có chút hồi hộp, lời Đại Oa vừa nói ra, Lưu sư trưởng trái lại buông lỏng xuống, “Ông ngoại này cũng rất tốt, dì cả và dì cả phu cũng rất tốt.”

Chung Đại Oa nhìn nhìn cá bên chân hắn, gật gật đầu: “Đều tốt.”

Tống Chiêu Đệ cười cười, đem gạo nếp điều tháo ra, tách ra một chút nếm thử thấy độ ngọt không cao, trực tiếp giao cho Đại Oa, vẫy vẫy tay với hai cháu ngoại trai, “Bốn đứa các con chia nhau ăn. Đi lầu trên hoặc là trong viện đều được, không cho phép chạy ra ngoài.”

“Được!” Chung Đại Oa đón lấy, “Chúng con lên lầu.”

Tống Chiêu Đệ: “Đại lực, Lưu Căn, đi theo Đại Oa lên lầu.” Trong lúc nói chuyện nháy mắt với đại tỷ nàng Tống Lai Bảo.

Tống đại tỷ thả lão nhị xuống, đẩy hắn một chút: “Đi theo tiểu ca ca đi chơi đi. Gọi là ca ca đúng không?”

“Đại Oa lớn nhất.” Tống Chiêu Đệ lại nắm mấy viên kẹo, “Cho Đại Oa và Nhị Oa một cái, Đại Oa sẽ đem đồ chơi của bọn họ lấy hết ra cho các con chơi.”

Đại Oa và Nhị Oa vừa đi, trừ Lưu sư trưởng và Đoàn đại tẩu, những người còn lại tất cả đều là thân nhân của hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ không sợ người lạ giống như lúc mới vừa vào cửa như vậy, đón lấy kẹo từ Tống Chiêu Đệ rồi chạy lên lầu.

Đuổi đứa nhỏ đi xong, Tống Chiêu Đệ mới nói: “Tỷ phu, Lưu thúc muốn biết sau khi cha ngươi hy sinh, những người đó đối với ngươi và thím Dương như thế nào.” Dừng một chút, “Tỷ phu, không cần lo lắng thêm phiền toái cho Lưu thúc, hắn là sư trưởng, chúng ta không sợ bọn họ.”

“Kỳ thực, đều đã qua.” Lưu Dương nói ra miệng, trong mắt đã tràn đầy nước mắt.

Tống Chiêu Đệ khẽ thở dài một cái, nháy mắt với nương nàng, hai mẹ con đứng dậy đi phòng bếp.

Vợ của Lưu sư trưởng trước khi gả cho Lưu sư trưởng không biết chữ, người của cái niên đại đó qua hôm nay không có ngày mai, mãi đến khi Đoàn đại tẩu và Lưu sư trưởng thành thân, Đoàn đại tẩu cũng không có tên chính thức.

Lúc Đoàn đại tẩu tuổi trẻ, thân thích hàng xóm đều gọi bà là tiểu Đoàn. Bây giờ nhiều tuổi, lại là vợ của sư trưởng, không thể lại gọi là “Tiểu Đoàn”, bất luận tuổi tác lớn hay là còn trẻ đều gọi là chị dâu, hoặc là Đoàn đại tẩu.

Đoàn đại tẩu ăn cơm trưa xong liền đem cá và thịt mà bà đã mua đưa đến Chung gia.

Tống Chiêu Đệ hầm vịt lên liền giết cá. Lúc người Tống gia đến, Tống Chiêu Đệ đang dùng muối và miếng gừng ướp cá.

Tống mẫu nhìn thấy bốn con cá trên tấm thớt, vui vẻ lại đau lòng: “Chiêu Đệ, cuộc sống sau này không cần sống sao?”

“Nương, quá khoa trương.” Tống Chiêu Đệ nói, “Cá so với chỗ nhà chúng ta bán còn rẻ hơn. Bởi vì biết các ngươi sẽ tới, tháng trước phiếu thịt giữ đến cuối tháng cũng không dùng. Một lần ăn đủ, chúng ta đều giải thèm.”

Tống mẫu vẫn là không nhịn được nói: “Chúng ta có mấy người, không ăn hết bốn con cá.”

“Chúng con một nhà năm người, nhà chúng ta sáu người, Lưu gia một nhà bốn người.” Tống Chiêu Đệ nói, “Đường đệ và đường muội của đại tỷ phu còn chưa tan học. Đừng nói bốn con cá, lại thêm bốn con cá nữa cũng không đủ ăn. Nương, giúp con nhóm lửa, con bắt đầu nấu cơm.”

Tống mẫu muốn nói trong đó năm đứa nhỏ, căn bản không được mấy miếng, nhưng mà cá đều đã mua về, nói gì cũng đã muộn: “Các ngươi hiện tại phải nuôi ba đứa nhỏ, sau này sẽ còn có thêm đứa nhỏ, tiêu tiết kiệm một chút.”

“Con biết, nương.” Tống Chiêu Đệ nói, “Chúng con có để dành tiền.”

Tống mẫu “Ân” một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Có động tĩnh không?”

Tống Chiêu Đệ không hiểu: “Động tĩnh gì?”

Tống mẫu chỉ bụng của nàng: “Con đứa nhỏ này có phải ngốc hay không a.”

Tống Chiêu Đệ bó tay: “Nương, bắt đầu tính từ ngày con và Chung Kiến Quốc kết hôn, hai con mới chung một chỗ hai mươi bốn ngày, cho dù có con cũng không cảm giác được.”

Tống mẫu bẻ ngón tay tính một chút: “Cũng đúng nhỉ.”

Tống Chiêu Đệ xoay người trợn trắng mắt, lão thái thái này cũng quá nóng lòng: “Nương, các ngươi tới đảo Ông Châu, nhị tỷ biết không?”

“Chúng ta đi gấp, không nói với nàng.” Tống mẫu nói, “Chờ chúng ta về đến trong thôn, nàng không hỏi, ta sẽ không nói, nàng hỏi tới, ta lại bàn.”

Tống Chiêu Đệ không đồng ý: “Chuyện lớn như vậy không nói cho nhị tỷ, là đối với nàng không công bằng.”

“Vậy con kêu nương làm sao?” Tống mẫu nói, “Sau khi sinh nhị tỷ con, bụng của nương một mực không có động tĩnh, cho là đời này chỉ có hai khuê nữ, đối với đại tỷ con và nhị tỷ con đều không thiên vị. Đại tỷ của con có, nhị tỷ con cũng có, dù là một sợi dây buộc tóc, nương cũng chưa từng để nhị tỷ con thua thiệt.

“Nàng thì sao? Không biết lúc nào nhìn trúng Lưu Dương, đem toàn gia lừa gạt được gắt gao. Thôn trưởng đi nhà chúng ta đề nghị Lưu Dương ở rể nhà chúng ta, nàng cũng không lên tiếng. Lưu Dương và đại tỷ con đi đăng ký kết hôn, nàng nhảy ra ngăn cản. Ta cuối cùng cũng không thể nói, Lai Bảo, đừng đi, để muội muội con đi đi? Đây là lời người làm nương nên nói sao?”

Tống Chiêu Đệ: “Nhị tỷ lúc đó chưa nói, là cho rằng đại tỷ phu sẽ chọn nàng. Nàng bình thường đối đại tỷ phu thật tốt, khả năng cho là đại tỷ phu biết suy nghĩ của nàng.”

“Nàng là ta sinh, ta cũng không nhìn ra.” Tống mẫu nói, “Đại tỷ phu con là người thành thật như vậy, hắn sao có thể biết được. Nhị tỷ con chính là, chính là tự mình cảm thấy bản thân đặc biệt thông minh.

“Lại nói chuyện sau này, ngươi khi đó cũng ở, nương nói với nàng, nhất định sẽ tìm cho nàng một đối tượng mọi thứ đều tốt hơn Lưu Dương, sẽ không để cho nàng thua thiệt. Nàng thì sao, lại tẩm ngẩm tầm ngầm tự mình tìm một người. Muốn kết hôn, trở về thôn lấy chứng minh mới nói với ta và cha con. Con nói xem, trên đời có người làm khuê nữ như vậy sao?”

Tống Chiêu Đệ than thở: “Đều đã qua tận mấy năm. Ngài là làm nương, chớ so đo với nàng. Nàng nếu như hiểu chuyện, cũng sẽ không nói ra lời nói không cho phép đại tỷ và đại tỷ phu kết hôn.”

“Ta cũng không phải muốn gạt nàng.” Tống mẫu nói, “Tiền lương của nam nhân nàng cao hơn Lưu Dương, mỗi lần trở về liền không ngừng vênh váo đắc ý. Dường như cả nhà chúng ta cộng lại cũng không giỏi giang bằng nam nhân của nàng.

“Đại tỷ phu con bây giờ là con liệt sĩ, còn là người nhà quân nhân. Nếu là bị nàng biết, lại phải cảm thấy không bằng đại tỷ con, lại muốn cùng chúng ta giận dỗi, ăn tết cũng không về.” Nhịn không nổi thở dài một hơi, “Chúng ta cũng không có ai thích so bì, cũng không có ai hẹp hòi như vậy, nàng đây là giống ai a.”

Tống Chiêu Đệ: “Giống dì và biểu muội của ngài.”

“Nói tới bà dì của con, biểu di con biết con và Kiến Quốc kết hôn, không có tới làm ầm ĩ chứ?” Tống mẫu vội hỏi.

Tống Chiêu Đệ không có nói, nàng tính ngày và thời gian thuyền từ Thân Thành tới bên này, cố gắng đem mẹ kế và mẹ vợ trước của Chung Kiến Quốc làm cùng một khối, chỉ nói chuyện phát sinh lúc hai người đi tới trên đảo Ông Châu.

“Biểu di con sẽ còn tới nữa.” Tống mẫu khẳng định nói.

Tống Chiêu Đệ biết mẹ vợ trước của Chung Kiến Quốc sẽ lại tới, thấy nương nàng nói tới Triệu Ngân đều không cần suy nghĩ: “Nương có phải từ chỗ cữu cữu bên kia nghe nói cái gì hay không?”

“Con trai của bà ta, chính là con trai mà Triệu Ngân gả cho cha của Kiến Quốc rồi sinh cái đó, năm nay đã mười tám.” Tống mẫu nói, “Ngày thứ hai sau Lễ quốc khánh sinh ra, tên là Thắng Lợi. Năm ngoái tốt nghiệp sơ trung một mực ở nhà, cũng không đi làm trong xưởng, nghe ý cữu cữu con, muốn để Kiến Quốc an bài công tác cho hắn.”

Tống Chiêu Đệ mở to mắt, không dám tin: “Làm sao đều là đức hạnh này?”

“Đừng nhắc nữa.” Tống mẫu thở dài một hơi, “Lúc chúng ta tới, mấy nữ nhân trong thôn còn hỏi cha con, Kiến Quốc bên này đãi ngộ có tốt hay không. Phỏng đoán cũng nghĩ đem đứa nhỏ đưa tới tham gia quân ngũ.”

Tống Chiêu Đệ: “Làm binh vinh quang, làm binh cũng khổ. Hiện tại thời tiết này còn khá một chút, ta nghe Đoàn đại tẩu nói, vào lúc tam phục thiên, quan quân lớn nhỏ đều đen giống như than, có chút người phơi đến toàn thân tróc da.” Dừng một chút, “Chung Kiến Quốc cũng không ngoại lệ.”

“Bọn họ đều cho là hiện tại không đánh trận, làm binh liền giống như ngụy quân trước kia, cả ngày ngồi ở trong phòng ăn ngon uống tốt.” Tống mẫu giải thích.

Tống Chiêu Đệ ngẫm nghĩ cẩn thận: “Ngài trở về nói với bọn họ, hiện tại còn đang đánh trận.”

“Đánh trận?” Tống mẫu kinh hãi, “Người của lão Tưởng lại tới?”

Tống Chiêu Đệ liền vội vàng nói: “Nương, chớ gấp, không phải bên này. Ta nhớ được phía nam đang đánh trận, cụ thể là nơi nào, ta cũng không nhớ rõ, chờ sau đó hỏi Kiến Quốc một chút.” Lập tức, hạ thấp giọng, “Nương, bên ngoài còn đang khóc?”

Tống mẫu đi tới cửa phòng bếp, vươn đầu nhìn ra bên ngoài: “Không khóc. Thúc hắn đang nói chuyện với cha con, khả năng là nói chuyện trước kia của tỷ phu con. Những cá này ăn như thế nào?”

“Con ở trên sách xem qua, hấp và kho.” Tống Chiêu Đệ mua hai con cá sạo thì hấp, Đoàn đại tẩu mua cá dùng để kho, “Trước kia lúc ở nhà cũng muốn làm, nhưng chúng ta không có những thứ đồ vật kia. Nương, hôm nay con làm thịt kho cho ngài ăn.”

Tống mẫu nhìn khuê nữ giống như biến thành một người khác, rất là vui mừng yên tâm: “Kết hôn chính là không giống nhau, đều biết làm thịt cho nương ăn.”

“Con trước kia cũng muốn làm, nhưng mà ngài chê con không biết sinh hoạt.” Đây cũng là lời nói thật. Nguyên chủ trước kia ăn canh suông quả thủy, trong bụng không có chất béo, liền đào một khối thịt heo đặt ở trên màn thầu, vung chút muối, màn thầu chấm mỡ ăn, kết quả bị Tống mẫu bắt được đánh cho một trận ra trò.

Tống mẫu: “Cô nương gia người ta thích đẹp thích chơi, con trừ đọc sách thì chỉ nghĩ đến ăn. Trước kia nương nói con thân thể tiểu thư mệnh nha hoàn. Không nghĩ tới nương cũng nhìn lầm.”

“Khi đó con mới chừng mười tuổi, cũng không ai biết sau này sẽ là cái dạng gì.” Tống Chiêu Đệ nói, “Nhưng mà có một điểm, sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”

Tống mẫu gật gật đầu: “Là tốt hơn so với mấy năm trước.”

“Nương, Đại Oa, Nhị Oa thật nghe lời đi.” Tống Chiêu Đệ biết Tống mẫu lo lắng nhất là cái gì.

Tống mẫu “Ân” một tiếng, đột nhiên nghĩ đến: “Lão Tam đâu?”

“Ngài không nhìn thấy?” Tống Chiêu Đệ kinh ngạc, “Cạnh cửa có cái giường nhỏ, Tam Oa đang ngủ. Mỗi ngày buổi chiều đều sẽ ngủ một hồi.”

Tống mẫu đem củi lửa hướng bên trong đẩy một chút, đứng dậy liền đi về phía đó, thấy phía đông cửa phòng bếp thật sự có cái giường, không khỏi cảm khái: “Người trong thành thật có biện pháp. Chiêu Đệ, giường này làm như thế nào, sau đó nói một chút cho tỷ phu con, cũng làm cho Lưu Căn nhà chúng ta một cái. Sau này Lưu Căn đi ngủ, thím Dương con cũng không cần ở trong phòng trông hắn.”

Tiểu Tống thôn trước kia có cái nữ nhân đem đứa nhỏ đặt lên giường đi ngủ, nàng đi nấu cơm, chờ nàng đem cơm làm xong, đứa nhỏ cũng chết.

Tống phụ được mời đi qua kiểm tra cho đứa nhỏ, nhìn sắc mặt đứa nhỏ một cái liền biết, là đứa nhỏ tỉnh ngủ tự mình chơi, không biết làm sao chui vào trong chăn, đem bản thân che ngạt chết.

Từ đó về sau, thôn dân thôn Tiểu Tống đều không yên tâm đứa nhỏ ngủ một mình.

Lưu Linh có ký ức của nguyên chủ, lúc Tam Oa ngủ, Lưu Linh đều là dùng cái chăn bông nhỏ đem hắn kẹp lại, không dám đắp chăn cho hắn. Chỉ có lúc trông hắn, mới dám đắp chăn lên cho Tam Oa.

“Cái này dễ làm, chỗ Kiến Quốc có bản vẽ.” Tống Chiêu Đệ nói, “Sau đó con tìm hắn lấy tới. Nương, cá đã chưng lên rồi, hiện tại liền xào thức ăn?”

Tống mẫu là không có ý kiến: “Kiến Quốc khi nào thì về?”

“Khoảng sáu giờ.” Tống Chiêu Đệ nói, “Hắn nếu như không về, thì trước hết đem thức ăn đặt ở nồi cho nóng.”

Bên trong nồi lớn chưng cá, nồi nhỏ xào thức ăn. Tống Chiêu Đệ làm cá kho lại làm thịt kho, ngay sau đó xào hai chậu ngó sen, hai chậu rau xà lách và cải xanh.

Lúc đang làm canh tảo tía trứng gà, Tống Chiêu Đệ nghe được có người gọi Chung đại ca, cố ý nói: “Nương, Chung Kiến Quốc thường xuyên về vào giờ này, về đến nhà cái gì cũng không cần làm, trực tiếp ăn cơm.”

Tống mẫu hỏi ngược lại: “Ngươi kêu hắn làm gì? Ngươi cảm thấy có việc gì là hắn có thể làm?”

“Giặt quần áo, bổ củi, việc gì cũng có thể làm.” Tống Chiêu Đệ thuận miệng nói.

Tống mẫu trợn mắt: “Lại nói bậy nói bạ. Đàn ông con trai giặt quần áo giống dạng gì sao. Đừng nghĩ cái gì là làm cái đó.”

“Thím, ngài có thể không biết, quần áo nhà chúng ta toàn là ta giặt.” Chung Kiến Quốc đi tới, “Những khăn trải giường, chăn đơn, còn có tã lót của Tam Oa trên dây thừng bên ngoài kia, Chiêu Đệ cho tới bây giờ chưa từng giặt.”

Tống mẫu quay sang nhìn Tống Chiêu Đệ, không dám tin: “Thật? !”

“Nương, hắn thông cảm ta mang đứa nhỏ vất vả.” Tống Chiêu Đệ kỳ thực không muốn nói vụ này, nhưng nếu là không nói chút thực tế, nàng cho dù nói bản thân trôi qua rất tốt, nương nàng cũng không yên tâm, “Ta muốn giặt, hắn không cho.” Không đợi Chung Kiến Quốc mở miệng, liền nói, “Đem thịt Đông Pha bưng ra đi.”

Chung Kiến Quốc sắc mặt khẽ biến, hướng Tống mẫu cười cười, nhìn thấy thịt cắt thành từng miếng, bóng loáng sáng bóng, theo bản năng nhìn ra ngoài một cái, thấy không có ai đi vào, hướng Tống Chiêu Đệ vẫy vẫy tay, “Mau gắp một khối ta nếm một chút.”

“Ngươi thật là bần!” Thịt Đông Pha khối lớn, có nhiều người, vì người người đều có thể ăn nhiều một chút, Tống Chiêu Đệ đem thịt cắt thành miếng mỏng, chuẩn bị hai chậu, còn có một chậu đang thái, dứt khoát cắt một khối lớn nhét vào trong miệng hắn.

Chung Kiến Quốc kìm lòng không nổi khẽ hô một tiếng, đem thịt nuốt xuống liền nhịn không nổi nói: “Liền hướng về phía khối này thịt, đáng, đáng.” Vừa nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Tống mẫu nhịn không nổi xoa xoa da gà nổi trên cánh tay: “Các ngươi a. Quên đi, ta cũng lười nói.”

“Vậy thì cũng chớ nói gì.” Tống Chiêu Đệ nói, “Tháng sau con đi trường học dạy học, một tháng có tám mươi đồng tiền. Trong nhà nếu như có cái gì trắc trở, nương, kêu cha viết thư cho con, con gửi tiền cho các ngài.”

Tống mẫu há há miệng: “Nhiều như vậy?! Con, con gả cho Chung Kiến Quốc, gả đúng.”

“Đúng nha.” Tống Chiêu Đệ nói, “Liền tính trường học không đóng cửa, sau khi con tốt nghiệp đại học làm lão sư, tiền lương cũng chưa chắc được nhiều như vậy.”

Tống mẫu liền vội vàng hỏi: “Bên này làm sao lại nhiều như vậy?”

“Trường học là trường học của con em bộ đội.” Tống Chiêu Đệ nói, “Dạy đều là đời sau của sĩ quan, giáo dục bộ môn cho một chút tiền, bộ đội cũng sẽ phụ một ít tiền, tiền lương mới cao hơn địa phương khác.”

Tống mẫu triệt để yên tâm xuống, nhưng mà, khi bà nhìn thấy thức ăn trên bàn, vẫn là nhịn không nổi nhắc mãi Tống Chiêu Đệ không biết sinh hoạt.

Chung Kiến Quốc lần nữa ăn đến thịt Đông Pha, cả người giống như ăn mật, không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng liền nói: “Thúc, thím, bên này trời nóng nực, các ngươi nếu như không ăn, đến ngày mai liền không thể ăn.”

“Đặt trong giếng nước.” Tống đại tỷ đột nhiên mở miệng.

Tống Chiêu Đệ: “Bên này đều là áp giếng nước, không có miệng giếng.” Thấy tỷ nàng và tỷ phu chỉ gắp cải xanh, nghĩ một chút, gắp rất nhiều thịt cho hai người, lập tức lại nói, “Đại Oa, thịt Đông Pha này trộn cơm so với nước sốt thức ăn trộn cơm còn ăn ngon hơn, có muốn hay không?”

“Hôm nay không có cơm.” Chung Đại Oa sớm liền nghĩ đến, “Con biết.” Trong mắt sáng lên, “Canh thịt giữ cho con a.” Cầm hai cái màn thầu tạp bột liền chạy ra bên ngoài.

Tống mẫu vội hỏi: “Đứa nhỏ này đi đâu?”

“Phỏng đoán đi nhà ai đổi cơm.” Tống Chiêu Đệ đoán như vậy, không nghĩ tới Đại Oa thật bưng một chén cơm tràn đầy trở về, nhất thời dở khóc dở cười, “Ai cho con?”

Chung Đại Oa rất là đắc ý: “Mụ mụ của Lâm Trung. Ba ba, đi lấy cho con một cái bát, con muốn dùng canh thịt trộn cơm.”

Chung Kiến Quốc cầm bốn cái chén nhỏ đi ra, đem cơm phân thành bốn phần, trong chén của Nhị Oa và Lưu Căn cơm ít một chút, trong chén của Đại Oa và Đại Lực cơm nhiều một chút, sau đó đem thịt gắp ra, nước thịt tưới phía trên cơm. Thấy hai đứa con của Lưu sư trưởng mở to hai mắt nhìn hắn, cười nói: “Có phải chưa từng thấy qua ăn như vậy đúng không? Đại Oa tự mình nghĩ ra.”

“Là nương ta làm thức ăn, ngay cả nước đều ăn ngon.” Chung Đại Oa rất cho Tống Chiêu Đệ mặt mũi, mấy lần muốn cố ý kêu mẹ kế, nhìn thấy trên tường còn treo quýt, trái táo, liền ngại ngùng kêu.

Tống mẫu cười nói: “Vậy cũng không thể chỉ ăn canh, cũng phải ăn thịt.” Nói xong gắp cho hắn và Nhị Oa hai miếng thịt.

Hai đứa nhỏ nhất thời cười híp mắt.

Chung Kiến Quốc thấy vậy, thở phào một hơi.

Lưu Dương và Tống đại tỷ cũng yên tâm xuống.

Sau bữa cơm, Chung Kiến Quốc rất tự nhiên cọ nồi rửa chén, dù là Tống mẫu có chút chuẩn bị tâm lý, cũng nhịn không nổi nhắc mãi Tống Chiêu Đệ không hiểu chuyện.

Tống Chiêu Đệ không muốn lải nhải với bà, nói sang chuyện khác, giới thiệu cho bọn họ tắm rửa ở nơi nào, sau đó buổi tối ai ở nơi nào.

Tống mẫu vừa thấy Tống Chiêu Đệ như vậy cũng lười lại bàn. Mà chính là bởi vì như vậy, lúc Tống mẫu ngủ, phát hiện dưới đáy giường có cái dây buộc tóc cũng không suy nghĩ nhiều, ngộ nhận là lúc Tống Chiêu Đệ thu thập gian phòng rơi xuống.

Đại Oa, Nhị Oa và Tam Oa đi ngủ cùng Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc, giữa hai người cách nhau ba đứa nhỏ, nghĩ đến cái ánh mắt giao lưu cũng chỉ có thể thấy được một con mắt của đối phương, Tống Chiêu Đệ vui vẻ: “Chung đoàn trưởng, ngủ như vậy có hài lòng không?”

Bình luận về bài viết này