Mẹ kế Chương 20


Chương 20: Vợ chồng nói chuyện phiếm

Lik audio tại đây:

Tống Chiêu Đệ sợ Đại Oa chạy quá gấp lại té từ trên thang lầu xuống, không dám đuổi theo: “Chung Đại Oa, đứng lại cho ta, ai giúp con nghĩ ra ý tưởng tệ như vậy?”

“Không có ai.” Chung Đại Oa quay đầu lại, thấy Tống Chiêu Đệ hai tay chống nạnh đứng tại chỗ, cũng học nàng hai tay chống nạnh, “Ngài không đáp ứng với con, con sẽ nói cho bà ngoại kia.”

Tống Chiêu Đệ chỉ hắn: “Không nói đúng không? Sau này bị ta tra ra được, sau này con khỏi cần nghĩ lại đi ra chơi. Thành thành thật thật nói cho ta, ta nể tình con là mới phạm lần đầu, có thể không so đo với con.”

“Không gạt người?” Chung Đại Oa hỏi.

Tống Chiêu Đệ: “Từ khi chúng ta biết nhau đến bây giờ, ta có lừa gạt con chưa?”

“. . . Không có.” Chung Đại Oa thấy Tống Chiêu Đệ không so đo với hắn, không nghĩ tới chạy xuống nữa, “Mã Chấn Hưng nói, ba ba mụ mụ đều ở chung một chỗ, ba ba và mụ mụ con trước kia cũng ở chung một chỗ. Lâm Trung nói ba ba mụ mụ muốn tách ra, mới không ở chung một chỗ. Mẹ kế có phải muốn cùng ba ba con tách ra hay không?”

Tống Chiêu Đệ nhướn mi: “Bạn nhỏ Chung Đại Oa, là ai lời thề son sắt nói không chơi với Mã Chấn Hưng? Các con làm hoà từ lúc nào?”

“Chúng con không làm hoà.” Chung Đại Oa lý trực khí tráng nói, “Con muốn chơi cùng hắn thì chơi cùng hắn, không muốn chơi cùng hắn thì không tìm hắn chơi.”

Tống Chiêu Đệ: “Lâm Trung lại là ai?”

“Con trai của Trần đại tẩu ở phía tây, ba hắn là đoàn trưởng giống như ta.” Chung Kiến Quốc nói, “Lâm Trung lớn hơn Đại Oa năm sáu tuổi, thường xuyên dẫn nhóm đứa nhỏ này chơi đả đảo quỷ tử Nhật Bản, đả đảo lão Tưởng.”

Tống Chiêu Đệ cười: “Chung Đại Oa a, con thật là được a, chuyện bản thân không hiểu rõ, còn biết tìm đồng bọn xin giúp đỡ.”

“Ngài đã nói a.” Chung Đại Oa cứng cổ, “Phải dùng nhiều đầu óc.”

Tống Chiêu Đệ xuy một tiếng: “Ta còn nói buổi tối trước khi ngủ không cho phép uống nước, cũng không thấy con dùng đầu óc ghi nhớ.” Dừng một chút, “Lần này liền thôi, còn dám nghịch ngợm gây chuyện, ta không đánh con, bởi vì lực tay của ta nhỏ, kêu ba con cầm dây thắt lưng quất con.”

“Ba ba con cho tới bây giờ chưa từng đánh con.” Chung Đại Oa vừa nói, vừa xoay người xuống lầu.

Tống Chiêu Đệ hít sâu một hơi, chỉ chỉ trán Nhị Oa: “Sau này ca con lại làm chuyện gì xấu sau lưng ta, nhất định phải nói cho ta, nếu không thì đến cả con cũng cùng nhau bị đánh.”

Chung Nhị Oa theo bản năng che lỗ tai.

Tống Chiêu Đệ không hiểu: “Có ý gì?”

“Nói, Đại Oa trị hắn.” Chung Kiến Quốc nói, “Không nói, ngươi lại muốn đánh hắn. Nhị Oa đây là nói cho ngươi, hắn cái gì cũng không nghe thấy.”

Tống Chiêu Đệ trừng Chung Kiến Quốc một cái: “Ngươi thật là sinh hai đứa con trai tốt. Mau đi rửa mông cho hắn, ta nhìn xem giường còn có thể cứu vãn được hay không.”

“Mẹ kế, con đi tiểu lên phía trên chăn, không có tè ra giường.” Nhị Oa liền vội vàng nói.

Tống Chiêu Đệ mệt mỏi: “Có khác nhau sao? Chung Kiến Quốc, đem giường nhỏ của Tam Oa xách đi xuống, ta sáng hôm nay rất bận rộn, không có thời gian ôm hắn.”

Sau bữa cơm, Tống Chiêu Đệ đi Lưu gia mượn một cái chậu nhào bột, lại đi Lâm gia mượn một cái nữa, tính nhào ba chậu bột.

Tống Chiêu Đệ phải cân nhắc cho mấy đứa nhỏ, không thể vì chiêu đãi cha nương nàng, một lần đem bột mỳ trắng đều dùng hết, liền tìm hàng xóm đổi một ít bột ngô và bột cao lương.

Ba chậu bột theo thứ tự là bột mỳ trắng, bột mỳ trắng thêm bột cao lương và bột mỳ trắng thêm bột ngô. Chung Kiến Quốc ôm lão Tam lại giúp đỡ Tống Chiêu Đệ, thấy nàng làm như vậy, không nhịn được khen: “Ngươi thật biết sống qua ngày.”

“Cưới ta không thiệt đi.” Tống Chiêu Đệ nghĩ thầm, ta kiếp trước sống nhiều năm như vậy, đổi một địa phương lại không biết sống qua ngày như thế nào, cũng quá uổng công sống.

Chung Kiến Quốc không gật đầu cũng không lắc đầu: “Ngươi nếu như có thể lại thẳng thắn thành khẩn với ta một chút nữa, cuộc sống của chúng ta sẽ hoàn mỹ hơn.”

“Cuộc sống mà, vẫn là mơ hồ một chút thì tốt hơn.” Tống Chiêu Đệ dùng vải thô trắng đắp lên chậu bột, “Mọi việc tính toán từng li từng tý, cuộc sống sẽ không có cách nào trải qua được. Ngươi biết ta là vô hại là được.”

Chung Kiến Quốc: “Ngươi biết cái gì là bom hẹn giờ không?”

“Không nghiêm trọng như vậy.” Tống Chiêu Đệ nói, “Ta có thể dùng ta cha nương để thề, ta là một người vô hại mà lại có ích với ngươi và xã hội. Như vậy được không?”

Chung Kiến Quốc: “Tạm thời tin tưởng ngươi, để xem về sau thế nào.”

“Ngươi thật đúng là đem ta xem như phạm nhân.” Tống Chiêu Đệ không còn gì để nói, đến bên ngoài rửa tay, phát hiện trong sân rất an tĩnh, “Hai đứa nhỏ kia chạy đi đâu?”

Chung Kiến Quốc: “Ta nói với hai đứa chúng, buổi sáng không cần hai đứa chúng trông Tam Oa, phỏng đoán là đi tìm hai đứa nhỏ Mã gia chơi.”

“Con trai ngươi thật sự là nói một đằng làm một nẻo.” Tống Chiêu Đệ nói, “Hôm nay thời tiết tốt, đem chăn đơn giặt đi.”

Chung Kiến Quốc vạn phần hối hận xin nghỉ ở nhà: “Ngươi sẽ không thể để cho ta nghỉ nửa ngày?”

“Từ ăn xong bữa sáng đến bây giờ, ta có nghỉ sao?” Tống Chiêu Đệ hỏi, “Nhanh, chờ một lát nữa đi mua thức ăn.” Nói xong đón lấy Tam Oa.

Chung Kiến Quốc hữu khí vô lực bưng lên một chậu tràn đầy khăn trải giường và chăn đơn: “Tống Chiêu Đệ, trường học đồng ý mỗi tháng cho ngươi tiền lương là tám mươi đồng tiền, những ngày lễ như quốc khánh, mười lăm tháng tám, trường học có trợ cấp gì, ngươi sẽ có cái đó.”

“Chờ một chút, nghe ý tứ này, ta không phải lão sư chính thức trong trường học?” Tống Chiêu Đệ vội vàng hỏi.

Chung Kiến Quốc: “Ngươi mặc dù là sinh viên, nhưng ngươi là đại học dị nghiệp, chỉ có bằng tốt nghiệp cao trung. Tiền lương có thể trước tiên phát theo tốt nghiệp đại học, xác định ngươi có thể dạy tốt, ngươi mới trở thành lão sư chính thức. Đến lúc đó trường học chẳng những sẽ tăng tiền lương cho ngươi, sẽ còn tiến cử ngươi vào đảng.”

“Này tiêu chuẩn gì là dạy tốt?” Tống Chiêu Đệ hỏi.

Chung Kiến Quốc: “Bảy mươi phần trăm học sinh đều nói tốt mới được.”

“Ta có thể không làm không?” Tống Chiêu Đệ hỏi.

Chung Kiến Quốc đề phòng nàng sẽ như vậy: “Vậy ta tìm nhạc mẫu và nhạc phụ tán gẫu.”

“Ngươi ——” Tống Chiêu Đệ cắn cắn răng, “Ngươi làm sao lại không sợ ta hạ độc trong cơm của ngươi.”

Chung Kiến Quốc nhún nhún vai: “Ngươi không dám! Ta xảy ra chuyện gì, cả nhà các ngươi đều chạy không thoát.” Vừa nói xong, dừng một chút, “Ta trước kia làm sao lại không nghĩ tới, ngươi lấy ba đứa nhỏ uy hiếp ta, ta cũng có thể lấy người nhà ngươi uy hiếp ngươi a.”

“Bởi vì ngươi ngu xuẩn.” Tống Chiêu Đệ xoay người muốn về phòng, đột nhiên nghĩ đến, “Chung Kiến Quốc, Đại Oa sẽ không lại đánh nhau nữa chứ?”

Chung Kiến Quốc cũng không chắc chắn: “Hẳn là sẽ không. Ngươi chớ vội đi, trả lời chắc chắn cho ta, rốt cuộc khi nào đi dạy học.”

“Ta lúc nào cũng có thể đi.” Tống Chiêu Đệ nói, “Ta đi, ba đứa chúng làm thế nào?”

Chung Kiến Quốc: “Dễ làm. Đại Oa sinh ra vào tháng giêng năm sáu hai, lại qua hơn hai tháng là tròn sáu tuổi. Theo lý thuyết mùa thu năm nay cũng có thể đi học tiền ban (lớp dành cho trẻ trước khi học lớp một ở trường mầm non).

“Mụ hắn vừa đi, đại tẩu đem bọn chúng đón đi Tân Hải liền trễ nải. Chờ sau đó đem hắn đưa đi học tiền ban, mùa thu sang năm vừa vặn lên lớp một. Nhị Oa đưa đi vườn trẻ, Tam Oa sao, ngươi mang theo là được.”

Tống Chiêu Đệ vui vẻ: “Ngươi nói thật nhẹ nhàng.”

“Không phải ta đứng nói chuyện không đau thắt lưng.” Chung Kiến Quốc nói, “Buổi sáng ba tiết học, buổi chiều hai tiết học, một ngày năm tiết học, nhưng chỉ có một tiết là tiếng Anh. Một giờ đồng hồ, một hồi là xong.”

Tống Chiêu Đệ hỏi ngược lại: “Nếu con trai ngươi đúng lúc làm ầm ĩ thì sao?”

“Để lão sư khác dỗ giúp ngươi.” Chung Kiến Quốc nói, “Nữ lão sư khác đều là như vậy.”

Tống Chiêu Đệ hừ một tiếng: “Khỏi cần lừa gạt ta, nữ lão sư khác đều có trưởng bối giúp đỡ trông đứa nhỏ.”

“Trưởng bối các nàng trông đứa nhỏ sau này già rồi, những nữ lão sư kia nhất định phải hầu hạ trưởng bối.” Chung Kiến Quốc nói, “Nếu ngươi nguyện ý, ta hiện tại liền đi phát điện báo cho mẹ kế ta.” Không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng, liền nói, “Ngươi không nguyện ý, chỉ có thể tự mình mệt mỏi một chút. Nếu không như vậy đi, ta một khi có thời gian, liền kêu tiểu Lý đi trường học đem Tam Oa đón đến chỗ kia của ta?”

Tống Chiêu Đệ gật gật đầu: “Như vậy còn tạm được. Nhưng mà, Chung Kiến Quốc, phía trên đề xướng lên núi xuống nông thôn, những học sinh trung học kia không cần đi sao!?”

“Sơ nhất học sinh mới mười ba mười bốn tuổi, đi nông thôn kêu nông dân giúp trông nom đứa nhỏ sao.” Chung Kiến Quốc khẽ nhíu mày, “Tống Chiêu Đệ, ta phát hiện ngươi người này trừ lúc cùng ta lải nhải, gài bẫy ta là nhanh trí, thời điểm khác đều thật hồ đồ. Có phải ngươi đem trí thông minh đều dùng ở trên người ta hay không?”

Tống Chiêu Đệ cười lạnh: “Thật sự cho rằng bản thân là Đổng Vĩnh sao. Ngươi cũng áp nhiều chút nước, soi một chút bản thân là bộ dạng gì.”

“Ngươi ——” Chung Kiến Quốc cắn cắn răng, “Ta không cãi nhau với ngươi, cãi nhau với ngươi, cuối cùng chịu thiệt luôn là ta. Trừ khăn trải giường và vỏ chăn còn có cái gì đều cầm tới.”

Tống Chiêu Đệ chỉ chậu dưới mái hiên: “Tã lót con trai út của ngươi. Như đã nói qua, Chung Kiến Quốc, Tam Oa đến bây giờ chẳng những không biết gọi nương, cũng không biết gọi ba, ngươi sẽ không gấp?”

“Đứa nhỏ nói chuyện muộn thường thông minh.” Chung Kiến Quốc nói, “Tiểu tử này không chừng so với Đại Oa và Nhị Oa còn thông minh hơn.”

Tống Chiêu Đệ nhìn nhìn đứa nhỏ trong lòng: “Chỉ mong không phải chỉ có khôn vặt.”

“Con trai của Chung Kiến Quốc ta, sẽ không phải cái loại người không lên được mặt bàn đó.” Chung Kiến Quốc đem nước đổ vào trong chậu, “Tống Chiêu Đệ đồng chí, chúng ta buổi tối ngủ như thế nào?”

Tống Chiêu Đệ tính toán trở về phòng, vừa nghe hắn nói như vậy, dứt khoát dọn cái ghế con ngồi ở bên cạnh hắn: “Chung đoàn trưởng muốn ngủ thế nào ta sẽ ngủ như thế, ta đều được.”

“Quả nhiên là nữ nhân gặp qua sóng gió lớn.” Chung Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, “Bạn trai trước kia của ngươi không biết bộ mặt thật của ngươi chứ?”

Tống Chiêu Đệ tò mò: “Làm sao nhìn ra được? Ông trời của ta, con lấy cái gì ăn?” Vừa cúi đầu nhìn thấy Tam Oa túm một cái đồ vật liền nhét vào trong miệng, Tống Chiêu Đệ sợ đến mức vội vã đem hắn ôm lên, “Chung Kiến Quốc —— “

“Ta thấy rồi.” Chung Kiến Quốc tách tay Tam Oa ra, nhìn một cái là đuôi cá, thở phào một hơi, lập tức liền tách miệng Tam Oa ra, “Không có gì. Ngươi nhanh tay ngăn trở. Nơi này tại sao có thể có cái đuôi cá?”

Tống Chiêu Đệ: “Không phải con chuột, thì là mèo hoang kéo đến bên này. Đứa nhỏ này, mới vừa ăn cơm xong, làm sao lại giống như ca hắn, giống quỷ chết đói đầu thai dường như.”

“Phỏng đoán là lúc chúng ta ăn hắn nhìn thấy.” Chung Kiến Quốc nói, “Hắn mới lớn bằng từng ấy đối với cái gì cũng tò mò, ngươi cẩn thận một chút.”

Tống Chiêu Đệ cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác: “Mấy cái khăn trải giường chăn đơn kia đều không bẩn, thả chút bột giặt, dùng ván giặt đồ xoa xoa là được.”

“Nghĩ ra mua thức ăn gì chưa?” Chung Kiến Quốc hỏi.

Tống Chiêu Đệ: “Ngươi thích ăn cái gì?”

“Ta?” Chung Kiến Quốc không nghĩ tới, sững sờ một chút, “Lương tâm phát hiện, cuối cùng nghĩ đến ta?”

Tống Chiêu Đệ cười híp mắt nói: “Nhất định phải nghĩ tới, ngươi là nam nhân của ta a.”

“Ta vừa nghe ngươi nói lời nói này liền nhức đầu, quá giả.” Chung Kiến Quốc nói, “Nói thật, ta đặc biệt muốn ăn thịt heo, cái loại béo mà không ngấy đó. Tống Chiêu Đệ đồng chí, ngươi nếu quả thật có thể làm ra được, sau này loại việc giặt quần áo, rửa bát này, không cần ngươi nhắc nhở.”

Bình luận về bài viết này