Hận khuynh thành – Chương 2.2


Chương thứ hai: Học viện Ma Vũ (2)

Hai người từ chỗ kiểm tra rời đi, mới đi vài bước, “Biểu ca, Ốc Phu Đặc biểu ca.” Một giọng thanh thúy truyền đến, hai người theo thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy một nữ hài tử mười lăm mười sáu tuổi thở hồng hộc mà chạy tới, nàng mặc một thân áo bào màu xanh, chạy tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại, chống thắt lưng mà thở. Cô gái hé ra khuôn mặt thanh tú, bên miệng có một nốt ruồi nhỏ, khóe miệng hơi vểnh lên, môi hơi mỏng, bộ dáng có vẻ rất là lanh lợi.

Cô gái nhìn thấy Lâm Yên, ánh mắt biến đổi, nàng đối với Ốc Phu Đặc nói chuyện, ánh mắt lại vẫn đang nhìn chằm chằm lâm yên: “Biểu ca, nàng là ai? Vì sao cùng ngươi một chỗ?” Ngữ khí thực bén nhọn.

Ốc Phu Đặc nhíu nhíu mày, nói: “La Chi Lan, ngươi làm sao lại vô lễ như vậy?”

La Chi Lan lông mày hơi nhướn, nói: “Được rồi, đừng lại giáo huấn ta nữa. Nàng là ai, sao lại đội cái khăn che mặt?”

Lâm Yên vội vàng cười nói: “Bởi vì ta trên mặt có một vết sẹo bỏng, sợ dọa đến người khác, cho nên đội cái khăn che mặt.”

Nàng cướp lời Ốc Phu Đặc nói. Ốc Phu Đặc kỳ quái mà nhìn nàng một cái, ngược lại nghĩ: như vậy rất tốt, mọi người tin như vậy, sẽ không có người cướp Lâm Yên của ta.

Lâm Yên cũng không biết bộ dáng của mình trong mắt người phương Tây rốt cuộc đẹp đến mức nào, nhưng trực giác nói cho nàng, nói như vậy, chính mình sẽ an toàn một chút. Tuy rằng, đối một nữ hài tử vụng về mà nói, nàng là khát vọng nghe được ca ngợi của người khác biết bao.

“A? Ngươi trên mặt có cái vết sẹo? Trời ạ, thật là đáng sợ.” La Chi Lan lớn tiếng nói, khiến cho các học viên bên cạnh đều hướng nơi này nhìn tới. Nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung đến đây, nàng càng thêm đề cao thanh âm, “Oa, tỷ tỷ, thật đáng thương nga. Bất quá đừng lo lắng, chúng ta sẽ không giễu cợt ngươi.” Cái này lại dẫn tới mỗi người đều liếc mắt, không ít người thậm chí đối với Lâm Yên chỉ trỏ.

Lâm Yên ở trong lòng cười: quả nhiên không tồi, phản ứng của La Chi Lan này đều nằm trong dự đoán của mình.

Sau khi biết mặt Lâm Yên bị bỏng, La Chi Lan đối với nàng rõ ràng so với vừa rồi thân thiết hơn. Nàng chen vào giữa hai người, thân mật mà kéo cánh tay của Lâm Yên, nói: “Tỷ tỷ, ngươi kêu Lâm Yên? Ta đây gọi ngươi Lâm tỷ tỷ tốt lắm. Ta mang ngươi đi dạo vườn trường đi, ngươi hẳn là chưa từng đi qua đi. Nghe nói hôm nay Á Khiếm nữ công tước Ái Hồ Băng của Á Khiếm công quốc sẽ đến nga, nàng chính là đại mỹ nữ nổi danh. Nàng nếu thực sự tới trường, ta đoán tên Oanh Ti đáng giận kia phải nhường cho nàng vị trí ‘Mỹ nữ đệ nhất học viện Ma Vũ’. Thật sự là khiến kẻ khác vui vẻ a.”

Ốc Phu Đặc phiền chán mà nghĩ muốn ngăn lại thao thao bất tuyệt của La Chi Lan, Lâm Yên đối với hắn âm thầm lắc đầu. Ba người ởtrong ánh mắt của mọi người, xuyên qua cửa chính học viện Ma Vũ, hướng trong vườn trường đi đến.

Cách đó không xa, đám người bỗng nhiên một trận xôn xao, chỉ thấy một chiếc xe ngựa vừa mới đậu ở chỗ này, đám người rất nhanh xuất hiện đi vào.

“Mau nhìn mau nhìn, là đế nhất mỹ nhân của Á Khiếm công quốc Ái Hồ Băng đến đây.”

“Mọi người mau nhìn a, đại mỹ nhân nga.”

Vừa nghe đến thanh âm cãi nhau ồn ào này, La Chi Lan hứng thú lập tức chạy tới đây. Nàng gắt gao mà bắt lấy cánh tay của Lâm Yên liền hướng trong đám người kéo đi. Ốc Phu Đặc cũng đành đi theo.

“Tránh ra!” Một nam thanh âm hùng tráng truyền đến, thanh âm vô cùng hùng hậu vang dội, giống như sét đánh. Mọi người chỉ cảm thấy cái lổ tai một trận âm thanh ong ong, đã không tự chủ được mà nhường đường ra.

Chỉ thấy một chàng trai cực kỳ cao lớn đi ra, trên mặt hắn là râu quai nón, cái mũi hồng thật to như củ tỏi, hơn nữa mắt trâu trừng trừng, diện mạo phi thường hung ác. La Chi Lan vừa thấy, hai chân mềm nhũn, may mắn Lâm Yên giúp đỡ, nàng mới không có té ngã trên đất.

Hắn cầm trong tay một thanh kiếm, xem ra là một võ sĩ, phía sau một nữ tử cực kỳ mỹ mạo đi theo. Nàng kia trên người mặc trường bào màu vàng của quý tộc đặc biệt, trên mặt tuy rằng mang theo cười, đã có một loại uy nghiêm không thể nói rõ. Nàng dáng người cao gầy, cả người thoạt nhìn ung dung đẹp đẽ quý giá, không thể tới gần.

“Đẹp quá nga.” La Chi Lan lẩm bẩm nói. Chung quanh đều là thanh âm tán thưởng “Đẹp quá, thật đẹp”.

“Đó chính là Ái Hồ Băng. Lâm Yên, ngươi nói nàng có phải vô cùng đẹp hay không?” La Chi Lan trong miệng hỏi, ánh mắt nhưng không có nhìn về phía Lâm Yên, tiếp theo dùng thanh âm rất thấp nói, “Ta hẳn là cùng nàng không kém là bao nhiêu đi?” Bất quá trong lời nói không có bao nhiêu tự tin.

Bình luận về bài viết này