Hận khuynh thành chương 2.3


Chương thứ hai: Học viện Ma Vũ

Khi bọn họ đi qua, đôi mắt đẹp  của Ái Hồ Băng dường như hướng Ốc Phu Đặc nhìn vài lần.

“Biểu ca, nàng giống như đối với ngươi có ý tứ nga.”

“Đừng nói bậy!” Ốc Phu Đặc thấp giọng quát.

“Rõ ràng là như vậy!” La Chi Lan thầm nói.

“Khoảng thời gian để báo danh là ba ngày. Trong ba ngày này, mọi người dần dần tập trung đến đông đủ.” Ốc Phu Đặc ở bên cạnh Lâm Yên thấp giọng nói, “Chúng ta đi về trước được không?”

Lâm Yên gật gật đầu.

Ốc Phu Đặc quát La Chi Lan đang dây dưa không dứt ngưng lại, cùng Lâm Yên giục ngựa trở về thành.

“La Chi Lan là con gái dì La Ti của, dã quán, nàng không cần để ý.” Ốc Phu Đặc đối với Lâm Yên giải thích nói.

“Không sao.” Lâm Yên đáp.

Mấy ngày nay ở chung, Lâm Yên đã hiểu rõ, Ốc Phu Đặc tuy rằng đơn thuần một chút, bất quá thái độ làm người phúc hậu, đối với nàng lại săn sóc tỉ mỉ, nàng trong lòng đã muốn tiếp nhận hắn. Có lẽ sinh sống tại trên đại lục này, Ốc Phu Đặc là người không tồi để dựa vào, Lâm Yên nghĩ thầm. Nàng đã không có công phu, nên trong lòng vẫn hoảng sợ, hiện tại lại có suy nghĩ muốn tìm kiếm người để dựa vào.

Ốc Phu Đặc cảm giác được tình cảm Lâm Yên đối với hắn thật là tốt, tâm tình càng phát ra thư sướng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân bay bổng, trong lòng có một loại xúc động, nghĩ muốn la to, hướng tới mọi người phát tiết tình cảm vui sướng của mình, lại muốn vui vẻ hát một hồi. Loại vui sướng cùng hạnh phúc tột cùng này tràn ngập trong lòng, làm cho hắn không thể kiềm chế được tươi cười của mình.

Hiện tại đúng là thời gian buổi chiều, trên đường không có người đi đường nào, chỉ có chim chóc trên cây thường thường lười biếng mà kêu lên hai tiếng.

Lâm Yên có thể đi học ở Học viện Ma pháp, cảm thấy chính mình lại thấy được hy vọng, tâm tình rất là thư sướng. Ốc Phu Đặc lại hận không thể vĩnh viễn duy trì thời khắc này, không muốn kết thúc.

“Ốc Phu Đặc, ngươi giúp ta nhìn xem đây là cái gì?” Nhớ tới một chuyện, Lâm Yên từ trong vòng tay lặng lẽ lấy ra một ma hạch thực bình thường, rất nhỏ, hỏi.

“A, đây là ma hạch của ma thú cao cấp nha. Ngươi là ở đâu có được nó vậy?”

“Ta vừa tỉnh lại thấy thứ này ở trong túi rồi. Ngươi nói nó là cái gì? Có đáng giá tiền hay không a?” Lâm yên hỏi.

Bảo vật trong vòng tay tuy rằng rất nhiều, thực là cũng quá rõ ràng. Lâm Yên biết rõ đạo lý giấu diếm tài vật. Trước kia ở trong Nhã Hư Quan, chỉ cần trong tay nàng có thứ gì đó thú vị lộ ra, Thất sư thúc sẽ trăm phương nghìn kế mà lừa đi.

Nghĩ đến đây, trong đầu của nàng không khỏi hiện ra tóc cùng chòm râu luôn luôn rối loạn của Thất sư thúc kia, còn có khuôn mặt tươi cười của lão ngoan đồng kia giống như kẻ trộm vậy, trong lòng lại là đau xót.

Ốc Phu Đặc nghĩ rằng nàng vì mất đi trí nhớ mà tự thương cảm, cố lấy dũng khí nhẹ nhàng mà hướng nàng an ủi, nghĩ muốn giúp nàng lau đi nước mắt. Rồi lại không dám, tay giơ lên ở giữa không trung, lại ủ rũ mà buông xuống.

“Ma thú là sinh vật đặc biệt có trên đại lục của chúng ta, có thể phóng ra ma pháp. Ma hạch này chính là tồn tại trong đầu của chúng, là nguồn gốc ma lực của ma pháp mà nó phóng ra. Bởi vì ma thú, đặc biệt là ma thú cao cấp có thể phóng ra ma pháp cũng gặp được không nhiều, cho nên ma hạch này ở trên đại lục cũng là vật quý hiếm.

“Về phần tác dụng của nó, ma pháp sư có thể dùng nó cất giữ ma pháp, hơn nữa dùng nó có thể phóng ra ma pháp rất nhanh. Mặt khác trên đại lục có rất nhiều đồ dùng dân gian, như thuyền ma lực, các loại đồ dùng nhà bếp ma lực, đều lấy nó cùng quả cầu ma pháp làm nguyên liệu chạy máy (giống như xăng, điện đó các nàng).” Ốc Phu Đặc vì có thể dời đi lực chú ý của nàng, vội vàng thao thao bất tuyệt mà giải thích cho Lâm Yên.

“Nếu ma hạch ít như vậy, vậy nó có đủ dùng hay không a.”

“Nó đúng là tương đối ít để có thể dùng phổ biến được. Hơn nữa một khối ma hạch giống như trong tay nàng, sau khi trải qua xử lý, có thể để cho một con tàu trở hàng đi biển thật lớn sử dụng trong một năm. Ngươi nói nó có trân quý hay không?”

“Dùng tốt như vậy? Viên này của ta giá trị bao nhiêu tiền?”

“Ân, bởi vì cả đại lục đều đối với nó thống nhất thu mua, giá sẽ không cao. Khối đó của nàng nếu mang tới nghiệp đoàn giám định đồ dùng ma pháp bán, hẳn là giá trị một ngàn kim tệ.”

“Vậy, một ngàn kim tệ nhiều hay không?”

“Hai kim tệ liền đủ một nhà ba người dùng trong một năm, ngươi nói nó có nhiều hay không?” Ốc Phu Đặc trong lời nói mang theo ý cười.

“Nhiều như vậy? Thật tốt quá, vậy chúng ta đi bắt nó bán.” Lâm Yên cao hứng mà nói, nàng giống như thấy được cảnh tượng vô số kim tệ xếp thành núi.

Bình luận về bài viết này