Mẹ kế Chương 3


Chương 3: Lần đầu tới cửa

Link audio Chương 3 tại đây:

Chung Kiến Quốc cúi đầu xuống hỏi: “Không muốn mẹ kế?”

“Không muốn!” Tiểu hài quật cường nói: “Con không cần mẹ kế, con muốn ở nhà Đại bá.”

Chung Kiến Quốc ôm Đại nhi tử lên gối: “Đại nương con phải chăm sóc tỷ tỷ và muội muội, lại thêm các con nữa sẽ không chăm sóc được. Ta đem ba đứa các con đến nhà ông bà nội hoặc là nhà ông bà ngoại?”

“Không muốn!” Tiểu hài oa một tiếng, khóc lớn nói: “Con không muốn đi nhà bà nội, không muốn đi nhà bà ngoại!”

Chung Đại tẩu giật nảy mình: “Hài tử này làm sao nói khóc liền khóc? Không đi thì không đi chứ sao.”

“Không việc gì.” Chung Kiến Quốc vỗ vỗ lưng nhi tử, “Đừng khóc. Mấy hôm nữa cùng mẹ kế con cùng nhau, chúng ta đều đi đảo Ông Châu.”

Chung Đại tẩu thấy hắn không muốn nói, cũng không hỏi tiếp: “Ngươi điều đến đảo Ông Châu phía nam Thân Thành đã hai năm, nghe ý ngươi nói là phía sau sẽ không về Thân Thành?” (Thân Thành là tên gọi tắt trước kia của Thượng Hải)

“Hạm đội Đông Hải chuyển tới đảo Ông Châu, sau này đều ở bên đó.” Chung Kiến Quốc nói, “Đại tẩu, vẫn còn phải làm phiền Đại tẩu giúp ta trông nom ba đứa chúng thêm mấy ngày. Ta sáng sớm mai đi thôn tiểu Tống, cô nương Tống gia không đần không ngốc, có thể làm việc biết trông nom hài tử, ta dự tính mấy ngày nay liền đi đăng kí kết hôn.”

Chung Đại tẩu hết hồn: “Nhanh như vậy?”

“Ngày mồng chín ta phải đi về, hôm nay đã là ngày mồng bốn.” Chung Kiến Quốc thở dài nói, “Chúng ta thu được tin tức, lão Tưởng lại tìm người nước Mĩ mua vũ khí, muốn dự tính ngóc đầu trở lại.”

Chung Đại tẩu thở dài: “Lão Tưởng này a, vẫn là chết cũng không chừa. Lần trước các ngươi đánh với hắn, tại sao không một lần đánh chết sạch binh của hắn đi?”

“Không thể a.” Chung Kiến Quốc nghĩ tới hải chiến lần trước, liền bất lực muốn đâm đầu vào tường, “Đồ của lão Tưởng là mua của Mĩ, nước Mĩ phát triển nhanh hơn chúng ta mấy chục năm, chúng ta không có thêm bốn năm mươi năm, đừng hy vọng cùng Mĩ so sánh.” Thấy Đại nhi tử thấp giọng thút thít, đã không rơi nước mắt nữa, “Ta lặp lại lần nữa, không thể ở lại đây, Đại nương con phải chăm sóc tỷ tỷ và muội muội, không thể trông nom ba huynh đệ các con mãi được. Chỉ có thể chọn đi nhà bà nội, hoặc là cùng ta và mẹ kế con đi đảo Ông Châu.”

Tiểu hài nâng cánh tay dùng tay áo lau lau nước mắt: “Cùng ngươi về đảo Ông Châu, không cần mẹ kế!”

“Ai trông nom ba người các con?” Chung Kiến Quốc mặt không có biểu tình gì nói, “Ta vừa ra biển phải bảy tám ngày mới có thể trở về, ba đứa các con ở nhà ăn cái gì? Ai tắm rửa, giặt quần áo cho các con?”

Tiểu hài tử nghẹn: “Ta, chúng ta đi ăn cơm ở nhà ăn.”

“Đệ đệ cũng đi nhà ăn?” Chung Kiến Quốc chỉ Tiểu nhi tử còn đứng không vững, đang ngồi bên cạnh cháu gái lớn.”

Tiểu hài tử nhìn theo tay Chung Kiến Quốc: “……Ta biết pha mạch nhũ tinh cho đệ đệ.”

“Đệ đệ không thể chỉ uống mạch nhũ tinh, còn phải ăn cơm, buổi tối còn phải lên giường đi ngủ.” Chung Đại tẩu còn nhắc nhở nói: “Không có người lớn ở bên cạnh, ai ôm đệ đệ lên giường đi ngủ? Đệ đệ bị bệnh, ba ba con lại ra biển đánh trận, ai ôm đệ đệ đi bệnh viện?”

Tiểu hài không thể nói lại được.

Chung Kiến Quốc cho rằng hắn không ầm ĩ nữa, bắt đầu cùng Chung Đại tẩu thương lượng ngày mai đi thôn Tiểu Tống mang đồ vật đi thì thích hợp, cảm thấy chân nhói một chút, cúi đầu nhìn, Đại nhi tử rời tay đi: “Véo ta làm cái gì?”

“Ta nghĩ ra rồi.” Tiểu hài ngửa đầu nói, đừng để nữ nhân đó làm mẹ kế ta, để nàng làm bảo mẫu nhà chúng ta.”

Chung Kiến Quốc sững sờ.

Chung Đại tẩu trố mắt.

“Không được sao?” Tiểu hài hỏi lại lần nữa.

Chung Đại tẩu lấy lại tinh thần, không thể tin được: “Tiểu hài tử như con, làm sao nghĩ ra được?”

“Nghe bà ngoại hắn nói.” Chung Kiến Quốc đầu tiên là bị lời nói của tiểu hài làm kinh người, cẩn thận nghĩ lại: “Mẹ vợ ta trước kia từng tại nhà một trùm lớn ở Thân Thành làm bảo mẫu mấy năm, đoán chừng bà nói chuyện bà từng làm bảo mẫu ngay trước mặt hài tử, đúng không?” Cúi đầu hỏi Đại nhi tử.

Tiểu hài mím môi, gật gật đầu, lại lập tức hỏi: “Không được sao? Vậy chúng ta lại cho nàng thêm nhiều tiền một chút.”

“Bảo mẫu không tận tâm như mẹ kế.” Chung Đại tẩu nghĩ thầm, ba ba con ở đất liền được ba ngày năm ngày lại ra biển, mỗi lần không đến mười ngày nửa tháng sẽ không trở về, cô nương Tống gia gả cho ba ba con chính là làm bảo mẫu cho ba huynh đệ các con, còn không cần trả tiền lương, “Bảo mẫu mỗi khi đến ngày lễ ngày tết phải về nhà, không muốn làm thì có thể trực tiếp đi, mẹ kế muốn đi cũng không đi được, nhất định phải trông nom ba đứa tụi con.”

Tiểu hài theo bản năng nhìn về phía nam một cái: “Bà nội cũng là mẹ kế, tỷ tỷ nói bà nội xấu nhất.”

Chung Đại tẩu nhìn qua Đại nữ nhi, đột nhiên tỉnh ngộ: “Ta đã nói đứa nhỏ này làm sao lại đột nhiên không muốn mẹ kế, mấy ngày trước vẫn còn hỏi ta mẹ kế dáng dấp ra sao, hoá ra là nha đầu ngươi nói lung tung với hắn.”

“Con không nói lung tung. Mẹ cùng ba ba nói chuyện ta đều nghe thấy, nữ nhân kia là thân thích của bà nội, nhất định là cũng xấu giống như bà nội. Nhị thúc, thúc nhất định không thể cưới nữ nhân xấu xa đó.”

Trên đường đi Chung Kiến Quốc một mực lo lắng Tống Chiêu Đệ không an phận giống như Triệu Ngân dì của nàng, nhưng không bao giờ ngờ tới được rằng hắn còn chưa đi Tống gia, nhà mình đã loạn trước rồi: “Nếu nàng thật sự giống bà nội con, ta sẽ không cưới nàng.”

“Thúc có thể nhìn ra được sao? Ba ba ta nói lúc bà vừa mới gả cho ông nội, đối thúc cùng ba ba ta rất tốt, còn rất biết làm ra vẻ.”

Chung Kiến Quốc buồn cười: “Ta năm nay ba mươi tuổi, không phải mười hai tuổi, có thể phân biệt người tốt kẻ xấu. Nếu như ngay cả như vậy cũng không nhìn ra được, làm sao mang binh đánh trận?” Nhìn sang Đại nhi tử hắn, “Có tin ba ba hay không?”

Tiểu hài muốn nói không, nhưng lời nói đến khoé miệng lại nghĩ tới cha hắn rất lợi hại, có thể đem quân đội của lão Tưởng đánh trở về Đài Loan, Sư trưởng bá bá còn từng khen ba ba hắn, không nhịn được liếm liếm môi, ra sức gật gật đầu: “Tin!”

“Chiêu Đệ, mau đi ra, Chung Kiến Quốc tới rồi.” Ngày mồng năm tháng mười, buổi trưa, Tống Chiêu Đệ đang cọ nồi, Tống Đại tỷ đi vào đoạt xơ mướp trong tay nàng, túm tay kéo nàng đi ra ngoài, “Mau đi đổi một bộ quần áo.”

Tống Chiêu Đệ bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo một chút, bất đắc dĩ nói: “Đại tỷ, ta là lấy chồng, không phải cưới vợ. Là hắn cầu chúng ta, chứ không phải chúng ta gấp gáp nịnh bợ hắn.”

“Đúng!” Tống Đại tỷ dừng lại, “Chúng ta không gấp gáp, chúng ta vào phòng chờ.”

Tống Chiêu Đệ cũng không quên Tống Đại tỷ mặc dù bị nàng thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn không quá đồng ý nàng gả cho Chung Kiến Quốc. Hôm nay thái độ thay đổi lớn như thế này, chẳng lẽ là, “Đại tỷ đã nhìn thấy Chung Kiến Quốc? Dáng dấp rất tốt đúng không?”

“Ngươi làm sao biết được?” Tống Đại tỷ hỏi ra xong, xua xua tay ý nói không cần Tống Chiêu Đệ giải thích, “Ngươi trước giờ luôn thông minh, không biết là lại từ chỗ nào nhìn ra được.”

“Yêm nói cho ngươi biết, yêm và tỷ phu ngươi đi tới cửa thôn, có một nam nhân vẫy tay với tỷ phu ngươi, hỏi tỷ phu ngươi nhà Tống Chiêu Đệ ở đâu. Yêm nghe hắn nói chuyện không có một chút giọng địa phương nào, nói chuyện rất giống mấy sinh viên Đại học từ Đế đô tới trong thôn chúng ta, lại thấy hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, liền đoán ra hắn là Chung Kiến Quốc. Tỷ phu ngươi cũng đoán ra, liền nháy mắt với yêm, yêm về trước nói cho ngươi một tiếng.”

Tống Chiêu Đệ: “Tỷ phu đâu?”

“Tỷ phu ngươi muốn dò hỏi Chung Kiến Quốc, hai người đi rất chậm.” Tống Đại tỷ khoa chân múa tay, “Bộ dáng tốt hơn Vương Đắc Quý, cao hơn Vương Đắc Quý, mặt vuông mắt to mày rậm, xem ra là một người rất lợi hại.”

Mặt vuông mắt to mày rậm, vóc dáng lại cao, rất giống thần tượng của nàng ở kiếp trước. Tống Chiêu Đệ khá bất ngờ: “Có đen không?”

“Đen, chỉ là đen một chút.” Tống Đại tỷ nói có chút đáng tiếc, “Nếu là trắng một chút, phải đẹp giống như Thủ tướng.”

Tống Chiêu Đệ nhất thời hiểu ra vì sao Đại tỷ này của nàng lại kích động như vậy, cũng muốn nói, Thủ tướng Đại nhân nổi tiếng là mỹ nam, kiếp trước khi nàng học trung học, Thủ tướng đã mất hơn nửa thế kỷ, những nữ sinh trong lớp kia có hơn một nửa vẫn gọi Thủ tướng là “nam thần”, “Hắn là Hải quân, cả ngày ở bờ biển, đen mới là bình thường. Có đen như ta không?”

Tống Đại tỷ đánh giá muội muội một phen, “Mặt ngươi đen giống như hạt thóc trong ruộng, da hắn đen đến ửng đỏ lên, đen hơn ngươi nhiều.”

“Đại tỷ hôm nay không đến xưởng gia cụ làm việc, lãnh đạo có trừ tiền lương không?” Tống Chiêu Đệ hỏi.

Tống Đại tỷ biến sắc: “Không được, không được, yêm phải đi đây. Chiêu Đệ, ngươi, ngươi đừng sợ, ta lập tức đi kêu cha nương về.”

“Trước hết đừng đi.” Tống Chiêu Đệ nói, “Cha nương về nhà, sẽ mất công điểm buổi sáng, hai giờ chiều ta phải đi dạy học trong Tiểu học ở đầu thôn, để ta nói mấy câu với Chung Kiến Quốc trước, nếu ta cảm thấy thích hợp lại đi tìm cha nương.”

“Con cứ đi làm đi.” Mẹ chồng Tống Đại tỷ từ nhà kề đi ra, “Có yêm ở nhà, sẽ không để Chung Kiến Quốc kia bắt nạt Chiêu Đệ nhà chúng ta.”

Mười hai năm trước, Tống Chiêu Đệ tan học về, gặp một đôi mẹ con ở cửa thôn, nói câu đầu tiên khi nhìn thấy nàng chính là, tiểu cô nương, có thể cho chúng ta cái bánh bột ngô không.

Tống Chiêu Đệ theo bản năng lùi về phía sau, hai mẹ con bùm một cái quỳ xuống, tiếp tục xin Tống Chiêu Đệ.

Hồi đó là năm một chín năm năm, cuộc sống của Tống gia tuy rằng không dư dả, nhưng Tống Chiêu Đệ chưa từng bị đói, thấy hai người vì một cái bánh bột ngô mà quỳ xuống, cảm thấy thương hại, Tống Chiêu Đệ liền mang hai người về nhà.

Mẫu thân họ Dương, không có tên đầy đủ. Nhi tử tên là Lưu Dương. Tống mẫu thấy tay Dương thị bị đông lạnh đến thối rữa, Lưu Dương thì gầy như quỷ, liền giữ hai mẹ con ở lại trước, chờ đến đầu xuân ấm áp lại đi.

Trời đất bao la, nhưng hai mẹ con Dương thị lại không biết đi đâu. Tống mẫu thấy rất đáng thương, liền dẫn bọn họ đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng quyết định cho hai mẹ con hai mẫu đất hoang.

Nếu Tống Chiêu Đệ không dẫn hai người về, Tống mẫu không gặp được sẽ không để ý nhiều, nếu hiện tại đã nhìn thấy, không thể trơ mắt nhìn hai mẹ con chết đói, bèn tiếp tục thu lưu hai mẹ con, mãi đến khi trong ruộng thu lúa.

Bảy năm trước, đại tai nạn toàn quốc lan tràn đến thôn Tiểu Tống, mỗi nhà đều thiếu thốn lương thực, có mấy hộ trong thôn bèn kiến nghị với Trưởng thôn đuổi người khác họ là hai mẹ con Dương thị ra ngoài, có thể tiết kiệm lương thực chút nào hay chút đó.

Thôn Tiểu Tống giáp biển, trong ruộng không có ăn còn có thể ra biển vớt cá tôm. Nơi khác không gần biển, không có ăn cũng chỉ có thể chờ chết.

Trưởng thôn tuy không phải người quá tốt, nhưng cũng không phải kẻ ác, biết rõ tình huống bên ngoài, một khi đem hai mẹ con Dương thị đuổi đi, hai mẹ con chỉ có một con đường chết. Thừa dịp buổi tối người trong thôn đều đi ngủ, Trưởng thôn đến Tống gia nói chuyện này, hai mẹ con Dương thị sợ đến sắc mặt tái mét.

Trưởng thôn nghĩ ra một cách, để Lưu Dương vào Tống gia ở rể.

Tống phụ thấy Lưu Dương làm người thành thật, làm việc cũng rất tốt, ông chỉ có ba khuê nữ, sớm muộn gì cũng phải kén một người con rể, không cần nghĩ ngợi liền đồng ý.

Lưu Dương không biết làm sao, liền hỏi cầu cứu nương hắn. Dương thị bèn nói Đại nha đầu không tồi.

Hôm sau, Lưu Dương và Tống Đại tỷ liền kết hôn.

Lưu Dương ở rể, cũng giống như cô nương gả tới, từ đó về sau chính là người Tống gia. Tống phụ lại là một đại phu duy nhất trong mười dặm tám thôn, người trong thôn không quá dám đắc tội với Tống phụ, cũng không dám lại nói đuổi Dương thị cùng Lưu Dương đi nữa.

Tống gia Đại tỷ sinh cho Lưu Dương hai đứa con trai, lão Đại họ Tống, lão Nhị họ Lưu, Lưu Dương có người nối dõi, từ đáy lòng đã coi Tống gia là nhà.

Tiểu nhi tử họ Lưu là đề nghị của Tống gia Đại tỷ, nương của Lưu Dương, Dương thị, nghĩ đến tấm lòng của con dâu, nghiễm nhiên coi con dâu như khuê nữ, mà Tống Chiêu Đệ thì là Tiểu khuê nữ của bà.

Dương thị thân thể không tốt, liền ở nhà trông hai cháu trai. Tống Đại tỷ biết mẹ chồng cũng rất để ý chuyện của Tống Chiêu Đệ: “Nương, nương để ý một chút, yêm đi a.”

“Mau đi làm đi, đừng đến muộn. Chiêu Đệ, Chung Kiến Quốc kia tới, con nhớ phải kêu yêm.”

“Thím, không có chuyện gì đâu.” Tống Chiêu Đệ cười nói, “Hai đứa nhỏ còn đang ngủ, thím về phòng nhìn xem, tỉnh lại đừng rơi từ trên giường xuống.”

Dương thị rất yêu thương hai cháu trai, cũng không có thời gian lải nhải nữa, chỉ là, đến trong phòng liền dựng lên lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Thời gian khoảng một chén trà sau, Dương thị nghe thấy tiếng của nhi tử, đi ra cửa nhìn thấy nam nhân bên cạnh nhi tử, kinh ngạc nói: “Bộ dáng không giống cha hắn chút nào.”

Ba người đều đồng thời quay lại.

Dương thị biết mình lỡ lời, cười lúng túng: “Chung đồng chí tới rồi a.”

Lư Dương, tỷ phu của Tống Chiêu Đệ khá là vô ngữ (không còn lời nào để nói): “Nương, đừng nói lung tung. Bộ dáng Chung Đồng Chí không giống cha, là do giống nương hắn, có gì mà kinh ngạc.”

Lưu Linh chưa từng gặp cha của Chung Kiến Quốc, nhưng nguyên chủ từng gặp. Ban đầu khi Triệu Ngân tới Tống gia làm mai, chính là đi cùng cha của Chung Kiến Quốc. Lưu Linh có kí ức của Tống Chiêu Đệ, biết bộ dáng Chung Kiến Quốc rất giống cha hắn. Hai người nhìn không giống cha con? Chung phụ đi theo sau lưng Triệu Ngân, vâng vâng dạ dạ, rất không có phong độ.

Khi Chung Kiến Quốc đi vào ngẩng đầu ưỡn ngực, sau khi tốt nghiệp lại ở trong quân đội đã nhiều năm, sống lưng thẳng tắp, chính khí lẫm liệt, đương nhiên không giống con trai của kẻ bất lực như cha hắn.

“Vào ngồi đi, yêm đi rót nước.” Tống Chiêu Đệ nói xong quay người vào nhà chính.

Lưu Dương đã kêu vợ hắn giúp hắn xin nghỉ, cũng không đi ra ngoài, vừa tiếp đón Chung Kiến Quốc vào nhà, vừa chỉ vào bóng lưng Tống Chiêu Đệ nói với Chung Kiến Quốc: “Đây là muội muội yêm, Chiêu Đệ, hiện tại nàng ở trong thôn —-“

“Nhà yêm chỉ có nước sôi, có chút nóng, chờ một lát lại uống.” Tống Chiêu Đệ ngắt lời tỷ phu nàng, lấy ca sứ đặt mua lúc Lưu Dương kết hôn ra tiếp đón Chung Kiến Quốc.

Chung Kiến Quốc sau khi vào nhà trừ lúc đầu lên tiếng chào hỏi Dương thị, chỉ nói cám ơn Tống Chiêu Đệ, nhưng ánh mắt của hắn thì không thành thật như miệng của hắn. Nhìn nhà cửa quét dọn sạch sẽ, bên cạnh có chuồng heo và chuồng vịt, hoàn toàn không ngửi thấy một chút mùi thối, trong bụng thấy hài lòng, nữ nhân Tống gia rất chăm chỉ.

Sau đó phát hiện trên người Tống Chiêu Đệ có tạp dề, tay áo cuốn đến khuỷu tay, hiển nhiên là ở trước khi hắn tới còn đang làm việc, càng hài lòng, là một cô nương cần lao, đảm đang.

Tống Chiêu Đệ cũng không nhàn rỗi, Chung Kiến Quốc vừa vào đến nơi, Tống Chiêu Đệ liền thấy rõ dáng dấp hắn không tồi, đáng tiếc không đẹp trai bằng thần tượng của nàng ở kiếp trước, khí chất cũng không bằng thần tượng của nàng. Thần tượng của nàng toàn thân là quý khí, Chung Kiến Quốc là một thân chính khí.

Khi tiếp đón Chung Kiến Quốc uống nước, Tống Chiêu Đệ để ý thấy trên tay hắn có vết chai. Kiếp trước Tống Chiêu Đệ từng chơi xạ kích, liếc mắt liền nhìn ra vết chai trên tay Chung Kiến Quốc là do hàng năm cầm súng lưu lại. Kén rất dày, nói rõ Chung Kiến Quốc phải thường xuyên dùng súng, cũng nói rõ Chung Kiến Quốc không phải loại người vô dụng, ít nhất cũng không phải loại hèn nhát tham sống sợ chết.

Tống Chiêu Đệ rất hài lòng về điều này, lúc nói chuyện cũng mang theo ý cười: “Tỷ phu, đi xin nghỉ giúp yêm, yêm muốn trò chuyện với Chung đồng chí.”

P/S: Giải thích bổ sung một chút cho nàng nào chưa biết

Trong chương này có đoạn nhắc tới “thời gian khoảng một chén trà”, nên ta bổ sung một chút đơn vị tính thời gian của người Trung Quốc ngày xưa.

1 năm có 12 tháng

1 tháng có 4 tuần

1 tuần có bảy ngày

1 ngày có 12 canh giờ

1 canh giờ là hai giờ đồng hồ, 1 canh giờ có 8 khắc

1 khắc là khoảng 15 phút

(Thời cổ đại tính một ngày là 100 khắc, mỗi khắc khoảng 14.4 phút, làm tròn nói là 15 phút)

Thời gian 1 chén trà có thể là 10 phút hoặc 14.4 phút (tuỳ thuộc theo mùa), nhưng thông thường tính thời gian 1 chén trà là khoảng 10 phút, thời gian một chén trà tương đương thời gian 2 nén hương (có nơi gọi là nén nhang), mỗi nén hương tính thời gian khoảng 5 phút

1 phút tính là 8 đàn chỉ, mỗi đàn chỉ tính là 10 sát na, mỗi sát na tính là 1 giây

Có nhiều giả thuyết khác về cách tính thời gian của người Trung Quốc thời xưa, nhưng ta sưu tầm, giải thích bằng giả thuyết mà ta cảm thấy là dễ hiểu và dễ hình dung nhất để các nàng tham khảo.

Bình luận về bài viết này