Mẹ kế Chương 6


Chương 6: Trước hôn lễ

Link audio tại đây:

Tống Chiêu Đệ: “Thím, vị Chung đồng chí này là con riêng của chồng biểu di yêm, mấy ngày trước biểu di yêm đã tới chính là để làm mai cho yêm. Hắn là một sinh viên Đại học, yêm cảm thấy hắn không sai, dự tính kết hôn với hắn, thím về sau đừng nhắc tới Vương Đắc Quý trước mặt yêm.”

“Sinh viên Đại học a.” Nữ nhân rất hâm mộ, đánh giá Chung Kiến Quốc một phen, “Nhưng sao yêm cảm thấy hắn có chút già, không xứng đôi với cháu bằng Vương Đắc Quý.”

Thái dương bên trán Chung Kiến Quốc giật giật, cân nhắc nên giải thích như thế nào.

Tống Chiêu Đệ: “Yêm không nói rằng hiện tại hắn là một sinh viên đại học, hắn đã tốt nghiệp tận mấy năm rồi, hiện tại là sĩ quan. Mỗi ngày huấn luyện ở trong bộ đội, mỗi ngày dầm mưa rãi nắng, vất vả hơn chúng ta nên nhìn mới già.”

“Sĩ quan?” Nữ nhân kinh ngạc, lại không muốn thừa nhận Tống Chiêu Đệ may mắn, “Quan lớn như thế nào?” Nhất định là cái tiểu Trung đội trưởng.

Tống Chiêu Đệ: “Đoàn trưởng.”

“Thím có biết Đoàn trưởng là quan lớn như thế nào không?“ Tống Đại tỷ thấy đối phương không dám tin, vô cùng hài lòng, “Phía trên Đoàn Trưởng là Sư trưởng, phía trên Sư trưởng là Tư lệnh.”

Nữ nhân kinh hô: “Mẹ ta a, yêm đã nói Chiêu Đệ là người có phúc, quả nhiên là người có phúc. Có phải về sau yêm phải gọi cháu là quan phu nhân không? Chiêu Đệ a, sau này Cẩu Đản nhà yêm lớn lên, yêm sẽ kêu hắn đi làm binh dưới tay Chung Đoàn trưởng.” Không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng, liền nói với Chung Kiến Quốc, “Chung Đoàn trưởng, cho Cẩu Đản nhà yêm làm cái tiểu Đại đội trưởng nha.”

Chung Kiến Quốc không còn lời nào để nói, đây đều là cái gì cùng cái gì a, “Thím a—-“

“Thím, Cẩu Đản nhà thím quá gầy quá lùn.” Tống Chiêu Đệ nói, “Đến trong bộ đội ngay cả cây súng đều vác không nổi, làm sao làm được Đại đội trưởng? Theo như yêm thấy Cẩu Đản có thể làm bếp trưởng bếp núc ban.”

Nữ nhân nghi hoặc: “Bếp núc ban? Đó không phải là đầu bếp nấu cơm sao, không được, không được.”

“Cẩu Đản nhà thím quá gầy, yêm cảm thấy hắn chỉ có thể cầm được muôi nồi.” Tống Chiêu Đệ nói, “Cẩu Đản đang nấu cơm? Thím nói với Cẩu Đản một chút, nấu cơm cho giỏi, tương lai đi bộ đội nấu cơm cho bạn trai yêm.”

Nữ nhân quay đầu nhìn một cái, thấy nhi tử đang nhào bột, hướng Tống Chiêu Đệ hừ một tiếng: “Nghĩ hay lắm!” Vèo một cái biến mất không thấy bóng dáng.

Chung Kiến Quốc đang muốn hỏi, bà ấy làm sao vậy. Nghe thấy phía bên kia tường truyền đến, “Sau này không cho phép nấu cơm nữa, cách bếp lò xa một chút, đi kêu cha con tới nhóm lửa.”

“Có chuyện gì vậy?” Chung Kiến Quốc chỉ phía tường bên kia, hạ thấp giọng hỏi.

Tống Đại tỷ chỉ chỉ nhà bếp.

Sau khi ba người đi vào, Tống Đại tỷ khẽ nói: “Nữ nhân kia nổi tiếng là kẻ lười biếng trong thôn chúng ta, mỗi ngày đều chờ nhi tử nấu cơm cho bà ta ăn. Cẩu Đản là một nam hài, cũng không phải cô nương, mỗi ngày chuyển động xung quanh bếp lò còn ra thể thống gì nữa. Nương yêm từng nói với bà ta một lần, bà ta còn trách nương yêm nhiều chuyện. Còn có a, hài tử khoảng mười tuổi đang tuổi lớn, Cẩu Đản ăn nhiều một chút, bà ta cũng chê Cẩu Đản ăn quá nhiều.”

“Không trách được mặt bà đều béo tròn.” Chung Kiến Quốc đã hiểu, “Đồ ăn ngon trong nhà bọn họ đều ăn vào trong bụng nữ nhân kia a.”

Tống Đại tỷ: “Đúng.”

“Vừa rồi có phải ngươi định nói ngươi không quản chuyện chiêu binh đúng không?” Tống Chiêu Đệ hỏi Chung Kiến Quốc, “Như vậy bà sẽ cảm thấy chúng ta keo kiệt, nói đạo lí với bà, bà cũng sẽ không nghe, còn đi xúi giục người khác tới tìn ngươi. Khiến mọi người đều biết ngươi keo kiệt.”

Chung Kiến Quốc ngẫm lại cẩn thận một chút, không thể không thừa nhận mặc dù Tống Chiêu Đệ thành thật giống như không khôn khéo, nhưng đầu óc lại không đần: “Thụ giáo (đã nhận được dạy dỗ).”

“Chiêu Đệ nhà yêm thông minh kìa.” Tống phụ thấy phía dưới nồi hết củi, đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên người, “ Đều đi rửa tay, chờ một lát rồi ăn cơm. Chung đồng chí, cùng nhau ăn chứ?”

Hôm qua về đến trên trấn, Chung Kiến Quốc sắp đói lả, hôm nay không dám khách sáo nữa: “Cảm ơn thúc. Thúc gọi cháu là Kiến Quốc hoặc là tiểu Chung là được, đừng kêu Chung đồng chí nữa, nghe rất xa lạ.”

Tống mẫu múc rau cải thìa từ trong nồi ra: “Vậy cháu cũng đừng gọi Tống đồng chí, cứ gọi Chiêu Đệ giống như bọn yêm là được. Chiêu Đệ, đi gọi Đại tỷ phu con về ăn cơm.”

“Cháu đi gọi.” Chung Kiến Quốc xung phong nhận việc.

Tống mẫu: “Cháu không biết đường. Chiêu Đệ, mau đi đi.”

Tống Chiêu Đệ ra khỏi nhà bếp, hơi bĩu môi, gọi Đại tỷ phu nàng về ăn cơm trước giờ vẫn luôn là việc của cháu ngoại trai lớn nhà nàng, hôm nay khiến nàng đi? Khẳng định là có chuyện muốn nói với Chung Kiến Quốc.

Chung Kiến Quốc cũng đã phát hiện ra, đừng nhìn hôm nay mới là lần thứ hai hắn đến Tống gia. Nhưng mà Tống mẫu kỹ thuật diễn không cao, “Thím, thím có chuyện gì muốn nói với cháu đúng không?”

Tống mẫu gật đầu: “Yêm và cha Chiêu Đệ đã bàn bạc một chút, sẽ đưa cho cháu thêm một trăm khối tiền nữa, hôm nay cháu mang Chiêu Đệ đến trong huyện mua nhiều hơn mấy bộ quần áo.”

Mẹ kế Chung Kiến Quốc không bớt việc, mẹ vợ trước cũng là một chuyên gia về đảo lộn gia đình, hôm qua thấy Tống mẫu nói chuyện khá gay gắt, nên cho rằng ngoại trừ mẹ ruột hắn, nương của người khác đều là không nói lí lẽ.

Tống mẫu vừa dứt lời, lấy một chồng tiền mệnh giá mười khối và một chồng phiếu vải từ trong túi ra, Chung Kiến Quốc nhận ra Tống mẫu không phải nói khách sáo với hắn, nhất thời sững sờ.

Tống Đại tỷ vỗ hắn một cái: “Nương yêm đang nói chuyện với ngươi kìa.”

“Thím, tiền này là để mọi người bày tiệc rượu, cháu không thể nhận.” Chung Kiến Quốc nói, “Bên này không có thuyền đi thẳng tới đảo Ông Châu, lúc cháu trở về không đổi thuyền từ Thân Thành, thì cũng đổi thuyền từ Hàng Thành. Thân Thành và Hàng Thành phồn vinh hơn bên này của chúng ta, cháu dự tính tới bên đó lại mua quần áo cho Chiêu Đệ.”

Tống mẫu vui vẻ trong lòng, mặt cũng lộ vẻ vui mừng: “Cháu còn có tiền?”

“Còn có.” Chung Kiến Quốc nói, “Số tiền này thím giữ lại đi.” Dừng một chút, “Có thể cho cháu phiếu vải không? Ít ngày nữa trời trở lạnh, ba hài tử của cháu quần áo năm ngoái đã nhỏ, lúc mua quần áo cho Chiêu Đệ thuận tiện mua thêm một chút vải. Cái này, Chiêu Đệ có biết làm quần áo không?”

Tống mẫu: “Điểm này cháu cứ yên tâm, cô nương nông thôn bọn yêm không có ai không biết nấu cơm, làm quần áo, nạp đế giày.”

“Nương, nghe nói Chung đồng chí đã đến.”

Tiếng nói của Lưu Dương từ bên ngoài vọng vào, Chung Kiến Quốc đi ra: “Gọi ta là Kiến Quốc là được. Nha, cá dài như vậy, đây là —“

“Cá hố.” Lưu Dương thả cái giỏ đựng đầy cỏ xanh xuống, “Nhóm người hôm qua đi ra biển đánh cá đã về đến, Đội trưởng nói phân cho mỗi nhà hai con cá. Nương, yêm nghĩ đến mấy ngày nữa nhà chúng ta phải bày cỗ, lúc phân cá đã nói với mọi người, nhà chúng ta muốn dùng cá, dùng hạt thóc đổi với nhà khác.”

Tống mẫu gật đầu ra vẻ đã biết: “Trước hết cứ thả trong bồn, ăn cơm xong lại đem cá đi ướp muối.”

“Thím, có muốn mua thịt heo không?” Chung Kiến Quốc hỏi.

Tống mẫu chỉ chuồng heo: “Hôm sau đem đầu heo kia đi giết, lại đi tìm người khác đổi chút ra xanh là đủ.”

Chung Kiến Quốc chưa từng làm nông dân ngày nào, nhưng cũng biết đối với nông dân heo quan trọng như thế nào, nhìn nhìn con heo mập đang ngủ say, không một chút cảnh giác, vốn ngộ nhận rằng Tống mẫu sẽ không bớt việc, trong lòng Chung Kiến Quốc lúc này vô cùng phức tạp, nhưng hắn cũng không nói gì, quay người vào trong nhà bếp giúp Tống Chiêu Đệ bưng thức ăn.

Hôm nay là thức sáu, Tống Chiêu Đệ phải dạy học, sau bữa cơm trước hết đi trường học xin nghỉ, sau đó mới ngồi xe của Chung Kiến Quốc cùng đi. Nhưng mà, đi tới cửa thôn thì bị cản lại.

Tống Chiêu Đệ từ trên xe nhảy xuống: “Trưởng thôn, có chuyện gì vậy?”

“Hắn là bạn trai cháu?” Trưởng thôn chỉ Chung Kiến Quốc đang đỡ xe đạp.

Tống Chiêu Đệ: “Đúng vậy. Hắn cũng không phải người ngoài, là con riêng của chồng biểu di yêm.”

“Yêm còn nghe nói hắn là một quân nhân.” Trưởng thôn hỏi.

Chung Kiến Quốc rất kinh ngạc, quay sang nhìn Tống Chiêu Đệ, sao ông ấy lại biết?

“Thím bên cạnh nhà yêm nói cho ngài biết đúng không?” Tống Chiêu Đệ ở trong lòng trợn trắng mắt, bà ba hoa, “Trưởng thôn đại bá, thúc muốn hỏi yêm khi nào thì kết hôn sao?”

Trưởng thôn xua tay: “Yêm mới không quan tâm bao giờ cháu kết hôn, yêm là muốn hỏi cháu kết hôn xong còn dạy học ở trong thôn chúng ta hay không?”

“Yêm phải theo quân.” Tống Chiêu Đệ nói ra, lúc này cũng hiểu rõ suy nghĩ của ông, “Trưởng thôn là sợ sau khi cháu đi, trong trường học không có lão sư? Trong trấn phân cho thôn chúng ta sinh viên Đại học và học sinh Cao trung đều ở chỗ thanh niên trí thức, ngài tìm bọn họ a.”

Trưởng thôn xua tay: “Bọn họ là xuống nông thôn rèn luyện, không phải hưởng phúc.”

“Trưởng thôn đại bá nghĩ rằng làm lão sư là hưởng phúc? Dạy hài tử mệt hơn làm việc nhiều. Yêm thà rằng làm việc giúp nương yêm, cũng không muốn dạy mấy hài tử bướng bỉnh trong thôn chúng ta.” Tống Chiêu Đệ nói, “Hơn nữa, bọn họ đến từ thành phố lớn, kiến thức cũng rộng rãi hơn yêm, thích hợp làm lão sự hơn yêm. Ngài đừng cản yêm, mau đi tìm bọn họ đi.”

Trưởng thôn nhướn mày: “Theo như lời cháu thì, các cháu sắp kết hôn?”

“Đúng vậy. Yêm cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy.” Tống Chiêu Đệ chỉ Chung Kiến Quốc, “Hắn ở Hạm đội Đông hải, Trưởng thôn đại bá biết Hạm đội Đông hải không? Chính là hạm đội Đông hải năm trước đánh nhau với lão Tưởng kia. Lão Tưởng bên kia không an phận, hắn còn mấy ngày nữa là phải đi về. Yêm phải để hắn an tâm.”

Tống gia có một sinh viên Đại học, người trong thôn có người hâm mộ có người ghen tị. Nhưng mà, mặc kệ là thôn dân hâm mộ hay là ghen tị Tống Chiêu Đệ, khi nhắc tới nàng với người ngoài thôn đêu là một bộ dáng tự hào.

Sinh viên Đai học Tống Chiêu Đệ về thôn dạy học, thôn dân của mấy thôn xung quanh liền đem hài tử đưa tới bên này đi học. Vì chuyện này, thôn dân của mấy thôn xung quanh nhìn thấy Trưởng thôn của thôn Tiểu Tống vô cùng khách khí.

Trưởng thôn sợ nhất là Tống Chiêu Đệ lấy chồng, nên vừa nghe thấy Tống Chiêu Đệ có bạn trai, lập tức kéo giày đi tới trường học. Thấy Tống Chiêu Đệ còn chưa tới trường học, lại cháy về phía Tống gia. Nửa đường gặp được Tống Chiêu Đệ, Trưởng thôn híp mắt đánh giá Chung Kiến Quốc một phen, lại thấy đau lòng, giống như trơ mắt nhìn cải trắng trong veo như nước nhà mình đã bị heo ủi.

Trước khi Tống Chiêu Đệ mở miệng, Trưởng thôn còn hy vọng có thể khuyên nhủ Tống Chiêu Đệ, mấy chữ quân nhân, Hạm đội Đông hải vừa nói ra, Trưởng thôn thân là Đảng viên không thể lên tiếng ngăn cản: “Thật không?”

“Trưởng thôn đại bá, hắn còn là một Đoàn trưởng.” Tống Chiêu Đệ nói, “Dưới tay có hơn hai ngàn binh, lời nói dối lớn như vậy cháu cũng không dám nói.”

Trưởng thôn chớp mắt: “Đoàn trưởng? Ông trời ơi, này thực không thể nào. Xin chào, xin chào, Chung Đoàn trưởng.” Vội vàng duỗi tay ra.

“Xin chào, Tống Trưởng thôn.” Nửa tiếng trước, Chung Kiến Quốc đã chứng kiến Tống Chiêu Đệ đem hàng xóm không bớt việc giải quyết, bây giờ lại tận mắt thấy được thái độ của Trưởng thôn thay đổi, trước kia cho rằng sử giả thời chiến quốc dựa vào một cái miệng thuyết phục các nước chư hầu là chuyện nói quá lên, lúc này Chung Kiến Quốc tin tưởng, có người miệng chính là lợi hại như vậy, “Tống Trưởng thôn, chuyện ta và Tống Chiêu Đệ đồng chí, ngài đồng ý không?”

Tống Trưởng thôn gật đầu lia lịa: “Đồng ý, chắc chắn là phải đồng ý, lát nữa yêm sẽ nói trường học viết thư giới thiệu và chứng minh cho Chiêu Đệ. Đúng rồi, các cháu khi nào thì kết hôn?”

“Mồng chín.” Tống Chiêu Đệ nói, “Mồng chín làm tiệc ở nhà yêm, làm xong ở nhà yêm lại đi nhà hắn. Thời gian quá gấp, nhà hắn lại cách đây quá xa, biểu di yêm ngày đó sẽ không tới. Trưởng thôn, đến ngày đó phải mời ngài tới làm chủ hôn cho hai người bọn yêm.”

Trưởng thôn cười híp mắt: “Được được được. Các cháu đây là muốn đi lên trên trấn sao?”

“Không phải.” Chung Kiến Quốc nói, “Buổi tối hôm qua cháu vừa mới xuống xe, cái gì cũng chưa mua, hôm nay dẫn Chiêu Đệ tới trong huyện mua mấy bộ quần áo.”

Trưởng thôn bấm đốt ngón tay tính toán, không nhịn được chép miệng: “Các cháu kết hôn cũng quá gấp đi.”

“Không còn cách nào khác, bộ đội chỉ cho nghỉ bảy ngày.” Chung Kiến Quốc cười khổ nói.

Trưởng thôn cũng chỉ thuận miệng nói, ông cũng biết sĩ quan tại ngũ có thể được nghỉ bảy ngày đã là rất khó: “Mau đi đi.”

“Vậy bọn yêm đi nha.” Tống Chiêu Đệ cười nói, “Trưởng thôn đại bá ngày mai đi nhà yêm ăm cơm giết heo nha, nhà yêm ngày mai giết heo.”

Trưởng thôn xua xua tay: “Đã biết.”

Hơn chín giờ, Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc đến trong huyện, ngừng xe lại, Tống Chiêu Đệ không nhịn được xoa xoa mông: “Quá đau.”

Chung Kiến Quốc dựng xe đạp xong, quay đầu liền thấy nàng đứng tại chỗ giậm chân, không nhịn được cười: “Lúc về đệm mấy bộ quần áo. Cũng tại ta quên mất đường vùng này không tốt lắm.”

“Đảo Ông Châu đường đẹp?” Tống Chiêu Đệ không biết nói gì liền bắt chuyện lung tung.

Chung Kiến Quốc: “Bên đó là đường đá, bằng phẳng hơn bên này một chút. Chúng ta đi vào.” Chỉ cao ốc bách hoá phía trước.

“Không cần khoá xe?” Tống Chiêu Đệ hỏi theo bản năng.

Chung Kiến Quốc: “Không sao, không ai dám trộm xe đạp. Nương ngươi kêu ta mua cho ngươi thêm mấy bộ quần áo, chúng ta trước hết mua bốn bộ được không?”

Tống Chiêu Đệ đi vào theo hắn, thấy rõ quần áo treo phía sau quầy, nghĩ thầm, ta một bộ cũng không muốn: “Mua một bộ ngày đó mặc là được. Yêm biết làm quần áo, ngươi mua nhiều chút vải, yêm tự mình làm.”

Chung Kiến Quốc sợ nàng khách sáo, nhìn chằm chằm Tống Chiêu Đệ hỏi: “Chỉ mua một bộ? Ngươi xác định?”

“Đúng!” Tống Chiêu Đệ nhìn nhìn khắp nơi, tính xem bộ quần áo nào dễ sửa, nhìn một lát, nhìn thấy một bộ quần dài áo dài màu xanh lá cây có thêu một chút hoa rất dễ sửa lại, “Liền một bộ kia đi.”

Thân Thành là thành thị lớn thứ hai nước Hoa sau thủ đô Đế Đô, Chung Kiến Quốc ở Thân Thành nhiều năm, đã nhìn thấy nhiều quần áo thời thượng, đối với thẩm mỹ của Tống Chiêu Đệ không biết nên nói như thế nào mới có thể không làm tổn thương đến lòng tự tôn của nàng: “Ta cảm thấy bộ màu đỏ thẩm bên cạnh kia rất đẹp.”

“Yêm muốn một bộ kia.” Tống Chiêu Đệ quay đầu sang phía hắn, “Ngươi có mua cho yêm hay không?”

Nhân viên bán hàng ở quầy hàng thấy hai người cách nhau sáu bảy mươi cm, lại đang thảo luận quần áo mới, lập tức đoán ra hai người bọn họ sắp kết hôn, không nhịn được nhắc nhở: “Nữ đồng chí, bộ này rẻ, bộ màu đỏ bên cạnh kia tốt hơn.”

Màu đỏ là rất tốt, màu của quốc kỳ. Kiếp trước kiếp này lần đầu tiên lấy chồng, Tống Chiêu Đệ cũng muốn mặc màu đỏ. Nhưng mà, kiếp trước lúc Lưu Linh học thiết kế trang phục, đã từng tra về những biến đổi trang phục của nước Hoa sau khi kiến quốc, từ cuối những năm sáu mươi đến cuối những năm bảy mươi, trang phục của nước Hoa chỉ có ba loại màu sắc, xám lam lục, quân trang càng đặc biệt thịnh hành.

Thời kì này toàn quốc mặc dù đều đang triển khai cách mạng oanh oanh liệt liệt, bởi vì năm ngoái mới bắt đầu, vẫn còn chưa thăng cấp đến phương diện trang phục. Nhưng người mà Tống Chiêu Đệ muốn gả là một quân nhân, Chung Kiến Quốc còn là núi dựa vào của nàng, Tống Chiêu Đệ cũng không dám thành đề tài câu chuyện cho người khác, bèn lẽ thẳng khí hùng nói: “Yêm chỉ thích rẻ thôi.”

Nhân viên bán hàng không còn gì để nói.

Chung Kiến Quốc thấy vậy, cũng không còn gì để nói lại cũng buồn cười: “Được, liền muốn bộ này. Đi về nương ngươi hỏi tới, ngươi giải thích với thím a.”

“Nương yêm nghe yêm.” Tống Chiêu Đệ thu quần áo lại, chỉ gian hàng bán vải ở bên cạnh: “Lấy hết phiếu vải ra để mua vải.”

Chung Kiến Quốc lập tức đem toàn bộ phiếu vải lấy ra, một trận kinh hô vang lên từ bốn phía.

Tống Chiêu Đệ nhìn sang, liền phát hiện nhân viên bán vải trợn to mắt, nghi hoặc khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đồng chí, ngươi có thể cho yêm hai tờ phiếu vải được không?” Bên cạnh chui ra một vị nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, “Yêm dùng phiếu dầu đổi với ngươi.”

Chung Kiến Quốc cười nói: “Thật xin lỗi, chị dâu này, nhà chúng ta có nhiều hài tử, còn có nhiều người già, đều đang chờ quần áo qua mùa đông. Những phiếu vài này cũng là đổi với người trong xưởng và trong thôn đổi. Nhà chúng ta cách đây rất xa, một năm chỉ làm quần áo một lần.”

“Vậy a.” Nữ nhân nhất thời cảm thấy ngại ngùng, khoé mắt nhìn thấy trên cánh tay Tống Chiêu Đệ có miếng vá, xấu hổ nói: “Vậy thì thôi.”

Chung Kiến Quốc không ngừng xin lỗi: “Thật ngại quá.” Đưa tiền, ôm vải đi ra ngoài, rồi đặt vải lên chỗ ngồi phía sau, “Chiêu Đệ, ngồi lên phía trên vải?”

Tống Chiêu Đệ rất muốn gật đầu, nhưng mà, bị người khác nhìn thấy nhất định lại nói thầm nàng giày xéo đồ vật, đi về nhà cũng sẽ bị nương nàng không ngừng trách mắng, “Ngồi lên vải sẽ nhăn, chờ một lát ra khỏi thành lấy ít rơm rạ đặt lên ngồi sẽ không sợ bị đau mông.” Chung Kiến Quốc mua nhiều vải, nhân viên bán hàng tìm một sợi dây thừng trói lại. Tống Chiêu Đệ vừa nói chuyện vừa xách vải lên , “Chúng ta đi về thôi.”

Chung Kiến Quốc nhìn nhìn nàng, thấy nàng thực sự không đành lòng ngồi lên trên vải, còn nhìn thấy nàng đem bộ quần áo vô cùng rẻ kia nhét vào trong vải, ôm trong lòng giống như bảo bối, không muốn nói nhưng mà vẫn không nhịn được nói ra: “Thực ra, thực ra ngươi có thể gả cho một người điều kiện tốt hơn ta.”

“Điều kiện tốt hơn ngươi?” Tống Chiêu Đệ ngồi lên xe, một tay ôm vải, một tay nắm lấy quần áo của Chung Kiến Quốc, “Tuổi tác cũng lớn hơn ngươi.”

Chung Kiến Quốc giật giật khoé miệng: “Ý ta là không có hài tử.”

“Yêm rất thích tiểu hài tử.” Tống Chiêu Đệ nói.

Chung Kiến Quốc cau mày, kinh ngạc trong lòng, trên mặt lại không lộ ra: “Ngươi nói với trưởng thôn thà rằng giúp nương ngươi làm việc, cũng không muốn đi trường học dạy học.”

“Đúng.” Tống Chiêu Đệ nói, “Yêm là lão sư ngữ văn lớp một, lớp hai và lớp ba. Trong một lớp có bảy tám chục hài tử, nếu là ngươi, ngươi nguyện ý không?”

Chung Kiến Quốc thử nghĩ một chút: “Là rất đáng sợ. Ta thấy thôn các ngươi cũng không lớn, sao lại có nhiều hài tử như vậy?”

“Tiểu hài của bốn cái thôn xung quanh đều tới học ở thôn bọn yêm.” Tống Chiêu Đệ nói, “Trưởng thôn đại bá nói lão sư trước kia là tốt nghiệp sơ trung, dạy tiểu hài tử không tốt. Yêm học vấn sâu, đem hài tử giao cho yêm, bọn họ mới yên tâm. Nếu không phải một ngày yêm chỉ có thể dạy ba tiết học, trưởng thôn còn muốn kêu yêm dạy học sinh lớp bốn và lớp năm.”

Chung Kiến Quốc không hiểu: “Một ngày chỉ có ba tiết học?”

“Buổi sáng hai tiết, buổi chiều một tiết. Thời gian khác đi về làm việc giúp trong nhà.” Tống Chiêu Đệ nói, “Yêm cũng phải làm việc giúp trong nhà.”

Chung Kiến Quốc biết rất ít chuyện trong thôn, sau khi đã hiểu ra thì không biết nên nói gì với nàng, dù sao thì bọn họ cũng chỉ mới quen biết vào ngày hôm qua. Suy nghĩ một lát sau, Chung Kiến Quốc nói: “Khi chúng ta đi, ngươi nhớ mang theo giấy chứng nhận tốt nghiệp. Trên đảo Ông Châu cũng có trường tiểu học. Ngươi đi trường tiểu học làm lão sư, mỗi tháng tiền lương có ba mươi đến năm mươi khối. “

“Nhiều như vậy?” Hôm nay đi trong huyện một chuyến, Lưu Linh, người đã ở đây một trăm năm sau, đã tự mình cảm nhận thời đại này đồ vật rẻ như thế nào, một cân thịt heo mới một mao tiền, “Bên đó tiền lương cao như vậy?”

Chung Kiến Quốc: “Bên đó tiền lương thấp. Trường tiểu học mà ta nói với ngươi là trường dành cho con em cán bộ, mặt trên rất coi trọng thế hệ sau của quân nhân. Năm nay còn làm trường trung học, nếu không phải bên trên đề xướng thanh niên trí thức xuống nông thôn, bọn ta sẽ đi trường học sư phạm mời lão sư.”

Tống Chiêu Đệ ỷ vào Chung Kiến Quốc không nhìn thấy, nhìn phía sau lưng hắn nháy mắt nghịch ngợm một phen: “Thật sự là rất không đúng lúc. Trung Kiến Quốc, mấy ngày này ngươi có còn về thành phố Tân Hải nữa không?”

“Phải về một chuyến, nói với Đại ca ta một tiếng.” Chung Kiến Quốc nói, “Tuy nhiên, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta nhất định phải khởi hành vào ngày mồng chín. Buổi sáng mồng chín ngươi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, ăn cơm trưa rồi đi Tân Hải, ngồi xe lửa ban đêm.”

Hiện tại không phải trăm năm sau, Hoa Hạ cũng phải lớn mạnh đến nỗi không ai dám bắt nạt. Lão Tưởng nói đánh tới là đánh tới, Tống Chiêu Đệ không dám đem chuyện này ra đùa: “Yêm đã biết, sẽ không làm ngươi lỡ việc.”

Khi về đến nhà, Tống mẫu nhìn thấy quần áo Tống Chiêu Đệ mua, sắc mặt biến đổi vô cùng khó coi.

Tống Chiêu Đệ âm thầm nhún vai, bước đến gần Tống mẫu, ghé vào tai bà thì thầm: “Tiền của Chung Kiến Quốc đều bị con tiêu. Có của nương cùng cha, còn có phần của hai cháu ngoại.”

Tống mẫu trong lòng ấm áp, giả bộ tức giận nói: “Yêm không thiếu quần áo.”

“Nương không thiếu, vậy con sẽ cho Đại tỷ và Đại tỷ phu.” Tống Chiêu Đệ chỉ vào hai người đang học đi xe đạp ở cửa.

Tống mẫu giơ tay ôm vải vào nhà, vừa đi vừa nói: “Bọn họ cũng không thiếu.”

Chung Kiến Quốc đang dạy Lưu Dương cách đi xe đạp, Tống Chiêu Đệ không sợ Chung Kiến Quốc sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của nàng, cười hì hì nói: “Nương, nương chọn bốn khối, còn dư lại tìm mảnh vải thô bọc lại cho con, lưu lại làm quần áo cho ba hài tử của hắn.”

“Con không mua quần áo cho mình, còn dùng tiền của Chung Kiến Quốc mua vải cho yêm, Chung Kiến Quốc sẽ không tức giận chứ?” Tống mẫu lo lắng hỏi.

Tống Chiêu Đệ: “Hiện tại hắn rất hài lòng về con, những thứ vải này đưa hết cho các ngươi, hắn cũng không dám nói gì. Cùng lắm là tự mình hờn dỗi một lát.”

“Thỉnh thoảng một lần hắn khó mà nói được cái gì. Con thường mua đồ cho bọn yêm. Chung Kiến Quốc tính tình dù tốt cũng sẽ không vui.” Tống mẫu sợ Tống Chiêu Đệ sẽ không hiểu chuyện, “Cha con tối qua nói Chung Kiến Quốc có bản lĩnh, người có bản lĩnh đều có tính khí riêng. Về sau con lại mua đồ cho bọn yêm, nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu hắn thật sự không để ý, con hãy mua.”

Tống Chiêu Đệ: “Con biết. Nương, con định dùng hai ngày này để làm cho ba hài tử của hắn một bộ quần áo, lại làm một đôi giày. Quần áo làm lớn một chút cũng không sao, nhưng giày phải vừa đúng, lát nữa nương giúp con tìm mấy đôi giày mẫu? “

“Ôi, làm mẹ kế thật khó a.” Tống mẫu thở dài, “Chiêu Đệ, hiện tại chúng ta muốn hối hận, vẫn còn kịp, đến ngày mồng chín sẽ không có thuốc hối hận.”

Tống Chiêu Đệ: “Không hối hận. Ba hài tử kia nuôi không thân, con sẽ tự mình sinh mấy đứa.” Dừng lại một chút, “Nương, đừng lo lắng, con là gả cho Chung Kiến Quốc, lại không phải gả cho con của hắn. Hài tử không hiểu chuyện, con sẽ nói Chung Kiến Quốc sửa trị bọn chúng.”

“Được rồi.” Tống mẫu chọn ra bốn mảnh vải kém nhất, còn lại đưa cho Tống Chiêu Đệ, “Đem những thứ thu lại đi.”

Tống Chiêu Đệ hiểu chất liệu vải nhất, nhìn một chút vải trong tay Tống mẫu, không khỏi cám thán, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Nhưng là, nàng giả vờ không biết, lúc làm quần áo cho ba nhi tử của Chung Kiến Quốc, cũng làm luôn quần áo của Tống mẫu, Tống phụ cùng hai cháu ngoại trai.

Buổi sáng ngày mồng bảy, Chung Kiến Quốc ngồi xe về thành phố Tân Hải.

Chung Đại tẩu nhìn thấy hắn liền hỏi: “Không tồi chứ?”

Chung Kiến Quốc chưa nói đã cười trước: “Là rất không tồi. Tốt nghiệp cao trung, chăm chỉ hiểu chuyện, dáng dấp cũng được.”

“Tốt như vậy?” Chung Đại tẩu kinh ngạc, “Mặt trời mọc ra từ phía Tây, hay là đầu bà bị lừa đá?” Chỉ vào khu nhà ngang phía Nam.

Chung Kiến Quốc: “Mẹ kế coi thường Tống gia, Tống gia nói với bà ấy rằng Tống Chiêu Đệ tốt nghiệp cao trung, chỉ sợ bà ấy cũng cho là người ta nói bốc phét. Đại tỷ phu của Tống Chiêu Đệ vừa nghe ta nhắc tới mẹ kế, liền liên tục xua tay. Người Tống gia không thích mẹ kế, Đại tẩu không cần lo lắng Tống Chiêu Đệ giống như bà ấy.”

“Thật tốt quá!” Chung Đại tẩu mấy ngày nay lo lắng lúc này xem như an tâm lại, “Ngươi mồng chín trở về, nàng đi về cùng ngươi?”

Chung Kiến Quốc: “Người Tống gia rất hiểu lý lẽ, đồng ý để Tống Chiêu Đệ đi cùng ta.” Lại nói tới chuyện làm tiệc rượu, “Cha nương Tống Chiêu Đệ không nói rõ, nhưng ta có thể cảm giác được, Tống gia không muốn để người trong thôn biết ta có ba hài tử, ngày mồng chín hôm đó các người đừng đi.”

“Chắc chắn.” Chung Đại tẩu nói, “Cô nương người ta thanh thanh bạch bạch, còn là tốt nghiệp cao trung, gả cho một người có hài tử như ngươi, người trong thôn nhất định cảm thấy Tống gia tướng ăn khó coi.”

Chung Kiến Quốc: “Chờ Tống Chiêu Đệ tới, ngươi sẽ biết, người ta muốn tìm người điều kiện tương tự ta cũng không khó.”

“Vậy tại sao lại nguyện ý gả cho ngươi?” Chung Đại tẩu cau mày, “Ngươi đã hỏi rõ chưa?”

Chung Kiến Quốc không thể nói Tống Chiêu Đệ trước kia đã từng có bạn trai, bèn nói: “Điều kiện của Tống Chiêu Đệ ở nông thôn không dễ tìm, lại chờ năm sau tuổi lớn hơn càng không dễ tìm. Nha, ta quên mất.” Quay đầu nhìn thấy Đại nhi tử đanh vểnh tai nghe, “Nhi tử, lần này đã an tâm?”

“Mẹ kế không hư?” Tiểu hài hỏi.

Chung Kiến Quốc gặp việc vui tinh thần cũng thoải mái, vươn tay ôm Đại nhi tử ngồi trên chân: “Không hư, còn biết làm quần áo, làm giày. Khi ta tới đang cắt vải làm áo ông cho con.”

“Thật không?” Tiểu hài không tin, “Mụ mụ cũng không biết làm quần áo cùng giày, nàng biết? Nói dối là con chó nhỏ.”

Chung Kiến Quốc tối sầm mắt lại: “Nàng không giống mụ con. Biết nấu cơm, còn là một lão sư.”

“Mụ con cũng là lão sư.” Tiểu hài nói.

Chung Kiến Quốc gật đầu: “Điểm này giống mụ con. Chờ ngày mai gặp nàng, con phải gọi nàng là mụ.”

“Nếu con không gọi thì sao?” Tiểu hài nghiêng đầu hỏi: “Ba sẽ đánh con sao? Tỷ tỷ nói, có mẹ kế thì có bộ dượng, cũng giống như ông nội. Ba ba, ba ba sẽ biến thành bố dượng sao? “

Bình luận về bài viết này