Mẹ kế Chương 7


Chương 7: Kết hôn

Chung Kiến Quốc theo bản năng nghĩ tới lúc hắn còn nhỏ, trong mắt cha hắn chỉ có hài tử do Triệu Ngân sinh ra, không có hắn cùng ca hắn, tay ôm chặt lấy Đại nhi tử, bảo đảm: “Sẽ không!”

Tiểu hài vươn ngón tay nhỏ ra: “Ngoéo tay?”

Chung Kiến Quốc bất đắc dĩ: “Ngoéo tay.”

“Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi.” Tiểu hài nói uy hiếp, “Ba ba biến thành bố dượng, con sẽ không cần ba ba nữa.”

Chung Kiến Quốc cười nói: “Được!”

“Ba ba, con nhớ nhà.” Tiểu hài ôm lấy tay của Chung Kiến Quốc, ngửa đầu nhìn hắn, “Con nhớ mụ mụ.”

Chung Kiến Quốc ánh mắt dao động: “Chúng ta ngày kia sẽ về nhà, trong nhà sẽ có một mụ mụ.”

“Đó là mẹ kế.” Tiểu hài nhắc nhở hắn, “Con biết, mụ mụ đã không còn nữa.”

Chung Kiến Quốc: “Mẹ kế cũng là mẹ. Con có hai mụ mụ.”

“Con chỉ muốn mụ mụ.” Tiểu hài rất cố chấp.

Chung Kiến Quốc nhíu mày, thả hắn xuống đất: “Đi tìm mụ ngươi đi, ta không cản ngươi.”

Tiểu hài đặt chân xuống đất, mặt mày biến sắc, ngay lập tức trong mắt ngập nước.

Chung Đại tẩu nhìn thấy đau lòng, ôm cháu trai lớn vào lòng, trừng mắt nhìn Chung Kiến Quốc một cái: “Ngươi tức giận với hài tử làm gì.” Lập tức lại khuyên tiểu hài, “Đừng nghe ba con nói lung tung. Mụ con, chuyện của mụ con chỉ trách bản thân nàng, không thể trách ba con. Mụ con không còn nữa, trong lòng ba con cũng không dễ chịu. Ba con tìm mẹ kế cho con, không phải vì bản thân, là vì trông nom ba đứa các con. Nếu không phải là bởi vì các con, hắn cũng sẽ không cưới vợ gấp gáp như vậy. Đại Oa a, các con nghe lời, mẹ kế sẽ thương các con, ba con không lo lắng các con ở nhà chịu đói chịu lạnh, mới có sức lực đánh người xấu.”

“Đại mụ, con nghe lời, mẹ kế sẽ thật sự thương con sao?” Tiểu hài trước kia thường xuyên nghe thấy mụ hắn nói. mẹ kế của ba hắn rất xấu, đi tới nhà Đại bá hắn, mỗi ngày đều có thể nghe thấy đường tỷ (chị họ bên nội) nói, mẹ kế của ba hắn là nữ nhân xấu xa nhất thiên hạ. Cho nên mặc dù Chung Kiến Quốc không ngừng đảm bảo, tiểu hài vẫn cảm thấy bất an như cũ.

Chung Đại tẩu thở dài: “Đương nhiên. Nếu mẹ kế dám đối với con không tốt, con gọi điện thoại cho Đại bá, chờ lát nữa ta cho con số điện thoại trong xưởng của Đại bá con. Đại mụ nhận được điện thoại sẽ đi đảo Ông Châu đón con.”

“Được!” Tiểu hài mặt mày hớn hở.

Chung Kiến Quốc chép miệng một tiếng: “Đại tẩu, đừng nuông chiều hắn. Tống Chiêu Đệ thông mình là thông minh, nhưng tính tình thành thật, sau này không biết ai bắt nạt ai đâu.”

“Đại Oa nhà chúng ta mới sẽ không bắt nạt mẹ kế.” Chung Đại tẩu nhìn tiểu hài nói, “Đúng hay không?”

Tiếu hài mím môi, không trả lời.

Chung Đại tẩu bất đắc dĩ: “Ta đi cung tiêu xã mua chút đồ, để cho các ngươi ăn ở trên đường. Đúng, Kiến Quốc, vé xe đã mua chưa?”

“Ta hôm nay quay lại ngoại trừ nói chuyện kết hôn với các ngươi, chính là tới mua vé xe.” Chung Kiến Quốc nói, “Buổi chiều đoán chừng không có xe lửa tới Thân Thành, giữa đường còn phải đổi xe nữa, ta tới bến xe hỏi một chút đổi xe như thế nào.”

Chung Đại tẩu nhìn cháu trai lớn ở bên cạnh, lại nhìn hai cháu trai nhỏ ở trên ghế: “Các ngươi có không ít hành lý, còn có ba đứa bọn chúng, nếu không kêu Đại ca ngươi đưa các ngươi một đoạn?”

“Không cần.” Chung Kiến Quốc nói, “Đại ca vừa mới lên làm Tổ trưởng đã xin nghỉ, người bên dưới sẽ có ý kiến. Ngày kia gặp Tống Chiêu Đệ, ta kêu nàng mang hành lý ít một chút, thiếu cái gì sau đó đến Dũng Thành lại mua.”

Cùng lúc đó, ở thôn Tiểu Tống cách đó trăm dặm, Tống mẫu thấy Tống Chiêu Đệ tại thời gian trong vòng một nén nhang đã cắt xong bảy bộ quần áo, lo lắng vượt qua kinh hãi: “Khuê nữ a, con chậm một chút, chung ta không cần gấp gáp.”

Tống mẫu và Tống Đại tỷ đều chưa từng nghe nói tới máy may, Tống Chiêu Đệ cũng không trông chờ vào có thể mượn được máy may, toàn mộ may bằng tay, còn có ba đôi giày đang chờ nàng, nàng không gấp cũng không được: “Nương, con làm một lát lại nghỉ một lát, sẽ không để mình mệt mỏi.”

“Nương mới không lo lắng ngươi đem mình làm mệt mỏi.” Bình thường ăn sáng xong Tống Đại tỷ đã phải đi xưởng gia cụ, bây giờ có xe đạp, Tống Đại tỷ và Lưu Dương đem chuồng heo quét dọn sạch sẽ, lại đem vại nước trong nhà đổ đầy, đoán chừng vẫn còn có thời gian, liền đi nhà chính xem Tống Chiêu Đệ cắt vải, “Nương là sợ ngươi lãng phí vải.”

Tống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay lại, ngẩng đầu lên, Tống mẫu gật gật đầu.

“Nương a.” Tống Chiêu Đệ không còn gì để nói, “Khuê nữ của ngài còn không bằng mất miếng vải?” Không đợi bà mở miệng, “Mau đi làm việc đi thôi.”

Tống Đại tỷ mím môi cười, thấy Lưu Dương dắt xe ra, kéo Tống mẫu một chút: “Đừng nhìn, nương. Nàng làm hỏng quần áo thì kêu Chung Kiến Quốc lại mua cho nàng. Dù sao Chung Kiến Quốc không thiếu tiền.”

“Tiền của Chung Kiến Quốc người ta cũng không phải từ trên trời rơi xuống.” Tống mẫu thấy Tống Chiêu Đệ bắt đầu may quần áo, lại nói gì đều đã trễ, đi ra ngoài theo Đại khuê nữ.

Tống Đại tỷ chỉ xe đạp: “Nương, nương ngồi lên, kêu Lưu Dương chở nương tới trong ruộng.”

“Yêm mới không ngồi.” Tống mẫu lia lịa xua tay, “Yêm còn muốn sống thêm nữa năm đâu.”

Lưu Dương bất dắc dĩ nói: “Nương, sẽ không làm nương bị ngã.” Khoé mắt liếc thấy mẹ ruột hắn cũng ở đây, “Nương, yêm chở nương.”

Dương thị vẻ mặt hơi sợ: “Yêm không tin con. Hôm khác Chung Kiến Quốc tới, yêm kêu Chung Kiến Quốc mang yêm ngồi một hồi.”

Lưu Dương buồn bực: “Tức phụ (vợ), chúng ta đi.”

“Ngươi chậm một chút a.” Tống Đại tỷ buông Tống mẫu ra, vừa đi vừa nói, “Chúng ta còn có thời gian, sẽ không đến muộn.”

Tống Chiêu Đệ phì cười, hô to: “Đại tỷ phu, ngươi nếu làm Đại tỷ ta bị ngã–“

“Không thể nào!” Lưu Dương trả lời lại một câu, liền nhảy lên xe, quay đầu nói với vợ hắn, “Đi lên.”

Tống mẫu và Dương thị vội vã đuổi theo, thấy Tống Đại tỷ ôm eo Lưu Dương, Lưu Dương toàn thân run lẩy bẩy, xe bảy nghiêng tám lệch đi về phía cửa thôn, lo lắng một hồi: “Sẽ không ngã chứ?”

“Chắc là không.” Dương thị nói vô cùng chột dạ, cả ngày đều đứng ngồi không yên.

Chạng vạng tối, Tống Chiêu Đệ đem quần áo của Tống mẫu, Tống phụ và hai cháu ngoại trai làm xong, ngoài cổng vang lên thanh âm linh đinh lang đang. Không đợi Tống Chiêu Đệ hỏi có phải Đại tỷ đã về hay không, đã nhìn thấy Dương thị vốn thân thể không tốt vèo một cái chạy tới ngoài cổng, nhất thời vô cùng vui vẻ.

“Đại tỷ phu, ngã chỗ nào?” Tống Chiêu Đệ vừa vươn vai, vừa đi ra ngoài, tới cửa trực tiếp hỏi như vậy.

Lưu Dương nghĩ cũng không cần nghĩ: “Cánh tay.”

“Ngã?” Dương thị kinh hãi, “Xe không bị sao chứ?”

Lưu Dương muốn nói không sao, mới nhận ra được nương hắn hỏi chính là “xe” mà không phải “nhi tử”, cả người không còn chút sức lực nào: “Nương, nhi tử ngài là một người sống sờ sờ ra đây, còn không bằng một chiếc xe đạp?”

“Đừng ấm ức, ta còn không bằng mấy miếng vải kìa.” Tống Chiêu Đệ vỗ vỗ bả vai Đại tỷ phu nàng: “Đại tỷ ta đâu?”

Lưu Dương: “Ở chỗ Đại đội xem nhà chúng ta giết heo.”

Hiện tại vẫn là phân phối theo lao động, thời kỳ đại tập thể, trong thôn mặc dù cho phép xã viên tự mình chăn nuôi gia súc, nhưng lúc làm thịt gia súc nhất định phải nộp một phần cho đội sản xuất. Bởi vì khi xã viên nuôi gia súc, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới việc đi làm.

Ngày mồng chín làm tiệc mừng, ngày mai sẽ phải đem đồ ăn đều chuẩn bị tốt. Nhưng mà ban ngày mọi người đều phải làm việc, không có thời gian giết heo, liền tranh thủ lúc mọi người tan việc, đi Đại đội giết heo. Vừa lúc đem phần thịt heo phải nộp lên kia giao cho đội sản xuất kia.

Thôn dân thôn Tiểu Tống lúc này đều đã biết bạn trai của Tống Chiêu Đệ là một Đoàn trưởng, Tống Chiêu Đệ lấy chồng gấp gáp, mọi người hiểu được thì hiểu được, nhưng vẫn có không ít người hâm mộ ghen tị nói cạnh nói khoé.

Tống Đại tỷ vừa đến chỗ Đại đội, đã nghe được không ít người mượn việc chúc mừng để nói mát. Xách đầu heo đi theo phía sau cha nương nàng về nhà, liền không nhìn được hỏi: “Cha, ngày mồng chín hôm đó Vương Đắc Quý sẽ tới không?”

“Hắn lại không biết Chiêu Đệ lấy chống.” Lưu Dương kéo Đại nhi tử tới bên cạnh, “Nhìn xem Tiểu di con làm quần áo cho con, đẹp không?” Nói xong liền mặc lên trên người nhi tử.

Tống Chiêu Đệ nhắc nhở: “Da tiểu hài non mềm, giặt xong lại mặc.”

“Đưa cho yêm đi.” Tống Đại tỷ lấy tới, nói tiếp, “Hắn là không biết, nhưng có người cố tình đi nói với hắn, hắn sẽ biết.”

Tống Chiêu Đệ không hiểu: “Ai nói với hắn?”

“Yêm không biết, nhưng yêm biết là có không ít người. Năm đó ngươi thi lên Đại học đã có không ít người nói với cha nương chúng ta, khuê nữ dù có bản lĩnh, sau này cũng là nhà người ta.” Tống Đại tỷ nói, “Nương chúng ta nói ngươi học Đại học không cần tiền, trong trường học còn cho tiền, những người đó không tin. Thanh niên trí thức trong thôn nói học Đại học Sư phạm nhà nước cho tiền, bọn họ mới tin. Trước kia Vương gia tới muốn kết thân, những người ban đầu nói với cha chúng ta đừng cho ngươi học Đại học kia lại nói, lên Đại học thì thế nào, vẫn phải gả cho Vương Đắc Quý Trung học cũng chưa tốt nghiệp. Ngươi hiện tại gả cho Chung Kiến Quốc, hắn là Đoàn trưởng, còn là một sinh viên Đại học, những người đó không biết lại phá đám thế nào đây.”

Tống Chiêu Đệ: “Vương Đắc Quý dám quấy rối, Chung Kiến Quốc sẽ dám đem hắn ném ra.” Dừng một chút, “Đại tỷ sẽ không cho rằng Chung Kiến Quốc có thể làm Đoàn trưởng là vì hắn là một sinh viên đi? Ta nói cho ngươi biết, Chung Kiến Quốc thấy qua không ít máu.”

“Ngươi, ngươi có ý gì?” Tống Đại tỷ trợn to mắt, “Từng giết người?”

Tống Chiêu Đệ: “Đương nhiên. Hắn nếu ngay cả người cũng chưa từng giết, binh dưới tay hắn cũng không phục hắn. Lại nói, cho dù hắn không muốn giết, binh của lão Tưởng ép hắn, hắn cũng phải giết.”

Ông trời ơi, sao yêm lại không nghĩ tới a.” Lưu Dương xoa xoa da gà nổi trên người, “Hôm qua hắn dạy yêm đi xe đạp, yêm còn từng ghét bỏ hắn. Chiêu Đệ, tiểu muội, ngươi nói hắn sẽ –“

Tống Chiêu Đệ khá là bó tay: “Nghĩ nhiều. Chớ tự mình doạ mình. Đại tỷ, ngươi nhìn xem cha nương đều không lo lắng, học cha nương chúng ta một chút.”

“Cha con là yêm đây cũng không nghĩ tới.” Tống phụ nghe Đại khuê nữ nhắc tới Vương Đắc Quý, cũng rất lo lắng hắn tới quấy rối, Tống Chiêu Đệ vừa nói Chung Kiến Quốc từng giết địch nhân, Tống phụ cuối cùng hiểu ra câu “Vương gia không dám đắc tội Chung Kiến Quốc” kia của Tống Chiêu Đệ là có ý gì.

Bạn trai của Tống Chiêu Đệ là một “sát thần”, Tống gia không sợ Vương gia giở trò xấu, ngày hôm sau nên làm gì thì làm cái đó.

Nhoáng một cái đã đến ngày mồng chín, buổi sáng, Lưu Dương đưa Tống Chiêu Đệ đến trong huyện gặp Chung Kiến Quốc.

Ở dưới sự chứng kiến của Lưu Dương, Tống Chiêu Đệ và Chung Kiên Quốc nhận giấy đăng kí kết hôn. Ba người lại mua chút kẹo, liền trở về thôn Tiểu Tống.

Hơn mười một giờ, thân thích Tống gia đến đông đủ, Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc mới về tới nơi. Các thân thích đã biết Chung Kiến Quốc là một quân nhân, mặc dù cảm thấy hắn hơi lớn tuổi, nhưng trước việc Chung Kiến Quốc là Đoàn trưởng và sinh viên, tuổi tác liền bị xem nhẹ.

Người nhà mẹ đẻ Tống mẫu biết Chung Kiến Quốc từng kết hôn, cũng có hài tử, thấy những thân thích khác của Tống gia không biết, liền kéo Tống mẫu đến trong phòng truy hỏi, tại sao lại đem Tống Chiêu Đệ gả cho Chung Kiến Quốc.

Tống mẫu khó mà nói khuê nữ nhà mình đã từng có bạn trai, liền nói Vương gia thúc giục gấp gáp, có Vương gia trở ngại, tiểu tử trẻ tuổi mười dặm tám thôn cũng không dám kết thân với Tống gia. Chung Kiến Quốc không sợ, xem nhẹ hài tử của hắn, cũng đủ xứng với Tống Chiêu Đệ, liền dứt khoát gả đi.

Chuyện Vương Đắc Quý nhìn chằm chằm vào Tống Chiêu Đệ này, người nhà mẹ đẻ Tống mẫu đều biết, đều không hoài nghi, nguyền rủa Vương gia một trận, rồi đi ra ngoài giúp đỡ tiếp đón khách nhân.

“Tống lão sư, bên ngoài có người tìm ngươi.” Tống Chiêu Đệ đang dẫn Chung Kiến Quốc chào hỏi thân thích hàng xóm, quay đầu lại thấy là học sinh mà nàng từng dạy. nghĩ thoáng qua liền đoán ra là chuyện gì, “Nói với hắn, ta đang bận.”

“Tống lão sư, hắn nói ngài không ra, hắn sẽ tới.” Thiếu niên nói, “Hắn ở phía sau trường học chúng ta.”

Bình luận về bài viết này