Mẹ kế Chương 9


Chương 9: Đường về nhà

Link audio tại đây:

Tống Chiêu Đệ nghĩ thầm, nàng không quay lại cũng không có chỗ nào để đi: “Yêm biết, yêm sẽ không làm lỡ việc của ngươi.”

Kiếp trước Lưu Linh là người Thân Thành, về sau di cư tới Đế Đô, về sau nữa thì chạy khắp thế giới, một năm có một nửa thời gian là ở khách sạn, vẫn có cảm tình đặc biệt với Thân Thành như cũ.

Nàng muốn nán lại ở Thân Thành nửa ngày cũng không phải vì mua đồ bừa bãi, chẳng qua là vì muốn nhìn Thân Thành ở trăm năm trước một chút thôi.

Đường xá không tốt, ô tô di chuyển chậm, hơn tám giờ, trời đã tối tới mức duỗi tay không nhìn thấy năm ngón tay, Chung Kiến Quốc và Tống Chiêu Đệ mới tới thành phố Tân Hải.

Xe lửa khởi hành lúc chín giờ, Chung Kiến Quốc một tay xách bao lớn được làm từ vải vụn, một tay túm cánh tay Tống Chiêu Đệ chạy một mạch tới trạm xe lửa.

Hai người đến trạm xe lửa, Chung Đại tẩu vốn định đánh giá cẩn thận Tống Chiêu Đệ một phen lúc này vội vã đem tiểu hài tử trong lòng cùng bao lớn trong tay cho nàng.

Tống Chiêu Đệ tiếp lấy theo bản năng, chờ phát hiện trong lòng có một hài tử, cánh tay treo một cái bao, sợ ngây người: Chung — Kiến Quốc?”

“Có chuyện gì?” Chung Kiến Quốc nhìn nàng một cái, không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng đã nói, “Cái gùi này cho ngươi, ngươi cõng Tam Oa, dắt Đại Oa. Ta cõng Nhị Oa, xách mấy cái bao này.”

Tống Chiêu Đệ cúi đầu nhìn một cái, trừ bao vải lớn nàng mang tới, bên chân Chung Kiến Quốc còn có một cái bao lớn và hai hài tử.

Chung Đại tẩu giải thích: “Bên trong bọc là quần áo và giày của ba đứa bọn chúng, tã lót của Tam Oa cũng ở trong đó. Đại muội, cái bao mà ngươi xách có đồ ăn mà mua cho các ngươi. Trên xe lửa không có gì ăn, những thứ này để các ngươi ăn ở trên đường.”

“Cảm ơn tẩu tử (chị dâu).” Tống Chiêu Đệ giật giật khoé miệng, không nhịn được nghĩ tới lúc trước từng xem một tiểu phẩm “đội du kích sinh đẻ vượt kế hoạch” trong số các tác phẩm trong “Xem lại tiểu phẩm kinh điển đêm giao thừa”. Ban đầu nàng còn chê cười biên kịch, diễn viên của tiểu phẩm cùng người ở thập niên tám mươi. Không nghĩ tới bản thân cũng có một ngày như vậy, “Đại Oa, tới bên này với yêm.”

Tiểu hài túm lấy tay Chung Kiến Quốc, sợ hãi nhìn Tống Chiêu Đệ.

Chung Đại tẩu thấy vậy, đi tới bên người Chung Kiến Quốc, nhẹ nhàng đẩy tiểu hài một chút: “Đại Oa, đi tới chỗ mụ con đi, nghe lời, xe lửa sắp tới.”

Tiểu hài phảng phất không nghe thấy, xoay người cho Tống Chiêu Đệ một cái gáy.

Tống Chiêu Đệ quay sang Chung Đại ca: “Đại ca, đưa Nhị Oa cho yêm.”

“Để Kiến Quốc ôm.” Chung Đại ca nhìn cháu trai lớn, “Đại Oa không nghe lời, Đại bá không thương con nữa a.”

Tống Chiêu Đệ: “Không sao, yêm ở nhà thường xuyên làm việc, sức lực lớn.” Nói xong duỗi tay ra.

Chung Đại tẩu rất hài lòng thái độ của Tống Chiêu Đệ, nháy mắt ra hiệu với Chung Kiến Quốc, tức phụ này không tồi, “Kiến Quốc, đem vé đưa cho Đại ca ngươi, chúng ta đưa các ngươi lên xe.”

Ba đứa hài tử, hai bao hành lý lớn, lên xe thực sự phiến toái, Chung Kiến Quốc cũng không khách sáo với ca hắn.

Lấy vé xe ra, Chung Kiến Quốc xách hai bao lớn lên, xa xa truyền tới tiếng ầm ầm.

Tống Chiêu Đệ theo bản năng quay đầu, nghe tiếng nhìn tới, trước mắt tối sầm, xe lửa cũ mùa hè nóng mùa đông lạnh, muốn để nàng ngồi mệt mà chết a.

“Nhìn cái gì chứ? Chiêu Đệ.” Chung Kiến Quốc đi hai bước, phát hiện tức phụ mới cưới không theo kịp, “Mau lên xe.”

Tống Chiêu Đệ mang theo tâm tình nặng nề, cõng lão tiểu, ôm lão Nhị, bước lên đoàn xe Nam tiến. Niềm vui mừng khi “chạy ra khỏi” thôn Tiểu Tống biến mất hầu như không còn, tâm tình tốt cũng bỗng chốc chìm xuống đáy cốc.

“Sao vậy?” Chung Đại tẩu ôm Đại Oa, quay đầu thấy vẻ mặt Tống Chiêu Đệ không đúng, “Có phải chỗ nào không thoải mái không?”

Tống Chiêu Đệ nặn ra một tia cười: “Không phải. Không nghĩ tới trên xe nhiều người, sẽ có nhiều mùi vị nồng như vậy a.”

Chung Đại tẩu kiễng chân lên nhìn nhìn: “Không có bao nhiêu người, đều không ngồi đầy chỗ. Nếu là ngại mùi vị nồng, nói Kiến Quốc mở cửa sổ ra.” Vốn tưởng rằng Tống Chiêu Đệ là ôm hài tử nên mệt mỏi, nghe thấy nàng nói như vậy không khỏi cảm thấy kỳ quái, trong xe mùi nồng cũng không nồng bằng nông thôn, khắp nơi là nhà xí, chuồng heo, hố phân, “Ngày khác đổi thành thuyền sẽ thoải mái hơn, người ít lại còn không lắc lư.”

Tống Chiêu Đệ vừa lên xe vừa hỏi: “Đại tẩu từng ngồi thuyền rồi?”

“Lúc ta và Đại ca ngươi đi đón ba đứa bọn chúng chính là ngồi thuyền.” Chung Đại tẩu đem hài tử đưa cho Chung Kiến Quốc, Chung Đại ca đem vé cho nhân viên tàu, hai vợ chồng vội vã chạy xuống xe.

Chung Kiến Quốc cũng không đoái hoài đến nói tạm biệt với ca tẩu, đem Đại nhi tử ôm lên chỗ ngồi, lại đi đón Nhị nhi tử trong lòng Tống Chiêu Đệ. Đợi một nhà năm người ngồi xuống xong, xe lửa cũng bắt đầu chạy.

Tống Chiêu Đệ sờ sờ ghế ngồi cứng như đá, không nhịn nổi hỏi: “Chúng ta phải ngồi bao lâu?”

“Trời sáng là tới.” Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ trước mắt tối sầm lại, không dám tin: “Mười tiếng đồng hồ?”

“Làm sao có thể. Ngươi nói nhỏ một chút, người khác đều nhìn về phía này kìa.”

Chung Kiến Quốc chú ý tới người phía đối diện ngẩng đầu lên, hơi hơi cau mày: “Ba mươi giờ đồng hồ.”

Tống Chiêu Đệ mặt biến sắc, nhỏ giọng sợ hãi kêu lên: “Ba mươi giờ đồng hồ?”

Chung Kiến Quốc không hiểu tại sao nàng lại khiếp sợ như vậy, “Ngồi thuyền sẽ nhanh hơn một chút, nhưng mà, thuyền chạy thẳng từ Tân Hải tới Thân Thành hai ngày mới có một chuyến. Sáng hôm nay thuyền đã chạy rồi.” Vừa nói xong, phát hiện sắc mặt Tống Chiêu Đệ càng khó coi, mới nhận ra, “Ngươi say xe?”

Tống Chiêu Đệ uể oải nói: “Eo của yêm không tốt, ngồi ba mươi giờ đồng hồ, yêm sợ eo của yêm sẽ gãy.”

“Ngươi ngồi nệt mỏi, ta sẽ đứng dậy đi một chút, ngươi nằm xuống ghế nghỉ một lát.” Chung Kiến Quốc tay trái ôm Tiểu nhi tử, tay phải ôm Nhị nhi tử, quay sang nhìn Đại nhi tử: “Đã ăn cơm tối chưa?”

Tiểu hài theo bản năng nhìn Tống Chiêu Đệ một cái.

Tống Chiêu Đệ chưa từng chung đụng với hài tử, vì vậy mở ra bao mà Chung Đại tẩu đưa cho nàng, cầm ra một quả trứng gà, thoáng chút đem vỏ lột xong đưa cho tiểu hài: “Ăn không?”

Tiểu hài nhìn về phía Chung Kiến Quốc.

Chung Kiến Quốc thấy tiểu hài ở trước mặt hắn giống như con rồng, vào lúc này lại giống như mèo bệnh, rất buồn cười: “Cầm, nói cảm ơn.”

“Cảm ơn.” Tiểu hài vươn tay đoạt lấy, nhanh chóng nói ra hai chữ.

Tống Chiêu Đệ thấy thú vị, cố ý trêu chọc hắn: “Con nói gì yêm không nghe rõ.”

Tiểu hài ngây người một chút, nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, quay đầu nhìn sang Chung Kiến Quốc, ngài cưới mẹ kế cho ta là người điếc?

“Con nói quá nhỏ, ta cũng không nghe thấy.” Chung Kiến Quốc nhắc nhở, “Nói cảm ơn phải có thành ý, nói to một chút.”

Tiểu hài cúi đầu đem trứng gả phân thành hai nửa, lòng trắng trứng nhét vào miệng, lòng đỏ thì nhét cho Chung Kiến Quốc, nuốt xuống liền mói: “Con buồn ngủ, ba ba.”

“Kêu mụ con ôm con ngủ.” Chung Kiến Quốc ra hiệu về phía Tống Chiêu Đệ.

Tiểu hài toàn thân cứng đờ: “Con nặng.”

“Yêm sức lực lớn, không chê con nặng.” Tống Chiêu Đệ cười híp mắt nói, “Tới đây ngồi vào trong lòng yêm.” Nói xong duỗi tay ra.

Tiểu hài khoé mắt liếc thấy, vội vàng túm lấy tay Chung Kiến Quốc.

Tay Chung Kiến Quốc run một cái, suýt chút nữa làm Tiểu nhi tử rơi ra.

Tống Chiêu Đệ sợ nhảy dựng, vội vàng ôm lấy lão Tam.

Chung Kiến Quốc rảnh tay, cho đầu Đại nhi tử một bàn tay: “Không nhìn thấy ta ôm đệ đệ?”

Tiểu hài cũng sợ nhảy dựng, mím môi, trừng mắt nhìn Chung Kiến Quốc: “Ngươi là bố dượng, ta không cần ngươi.”

“Đúng, ta là bố dượng.” Chung Kiến Quốc chỉ Tam nhi tử đang ngủ say vù vù, “Hắn cũng là em trai kế của ngươi?”

Tiểu hài nghẹn một chút.

Chung Kiến Quốc vỗ vỗ chân: “Tự mình qua tới, ta ôm ngươi. Lại không thành thật, ta cầm dây thắt lưng quất ngươi.”

“Nhỏ giọng một chút, người khác đều ngủ.” Tiểu hài quả thật lỗ mãng, lúc Chung Kiến Quốc dạy dỗ nhi tử, Tống Chiêu Đệ sẽ không trực tiếp khuyên, mà chỉ nhắc nhở Chung Kiến Quốc, vừa phải thôi là được.

Chung Kiến Quốc khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi ôm không quen, nếu mệt thì nói với ta một tiếng.”

Nếu là lúc trước, Tống Chiêu Đệ không tin. Nhưng Tiểu nhi tử của Tống Đại tỷ chỉ lớn hơn Tiểu nhi tử của Chung Kiến Quốc mấy tháng, có lần Tống Chiêu Đệ ôm cháu ngoại trai của nàng chơi một hồi, ngày hôm sau hai cánh tay đau không giơ lên nổi: “Yêm biết rồi, ngươi chợp mắt một hồi đi. Hiện tại yêm không buồn ngủ, giúp ngươi trông hai đứa bọn chúng.”

Ba mươi giờ đồng hồ không chợp mắt, đối với Chung Kiến Quốc mà nói không tính là gì, mấy năm trước hắn thường xuyên hai ngày hai đêm không ngủ, mà còn phải tập trung tinh thần cao độ.

Tống Chiêu Đệ thông cảm cho hắn như vậy, Chung Kiến Quốc cũng không nói hắn có thể chịu được: “Vậy ta sẽ chợp mắt một lát.”

Một tiếng đồng hồ sau, Tống Chiêu Đệ mỏi eo đau lưng muốn đừng lên đi lại một chút, thấy Chung Kiến Quốc hai mắt nhắm nghiền, cũng không gọi Chung Kiến Quốc tỉnh lại trông hài tử. Đem tiểu hài trong lòng đặt lên chỗ ngồi, mở ra bao lớn nhét đầy quần áo, lôi ra năm bộ quần áo, nhoáng một cái làm ra chiếc địu trẻ em thô sơ.

Chung Kiến Quốc ôm hai hài tử căn bản không dám ngủ, nghe thấy tiếng sột sột soạt soát liền mở mắt ra. Trong toa xe đã tắt đèn, Chung Kiến Quốc không thấy rõ nàng đang làm gì, cảm thấy nàng rất nghiêm túc liền không lên tiếng.

Một lát sau, thấy Tống Chiêu Đệ đem Tiểu nhi tử quấn tại trước ngực, sau đó Tống Chiêu Đệ bắt đầu đập eo xoa lưng, duỗi tay đá chân, Chung Kiến Quốc im lặng cười cười, lại lần nữa nhắm mắt.

Xe ghế cứng, kiếp trước Tống Chiêu Đệ chỉ từng ngồi tàu điện ngầm và xe đưa đón của trường học, hai loại xe này đều là chạy vừa ổn định lại vững vàng, tiếng ồn không lớn, mùi xe cũng không nồng.

Hiện tại xe lửa đời cũ, liên tục kêu vang ầm ầm, trong xe mùi vị gì cũng có, lưng ghế càng là thẳng tắp không có một chút độ cong. Tống Chiêu Đệ nhìn chỗ ngồi một cái, thà rằng đứng cũng không muốn lại ngồi xuống nữa.

Chung Kiến Quốc mua ba vé xe, cả một chiếc ghế dài đều là của nhà bọn họ. Tống Chiêu Đệ không ngồi, ghế dài liền trống không ra một nửa. Tống Chiêu Đệ nhìn chỗ trống một lát, lại đem hài tử ở trước ngực đặt lên ghế, mở bao lớn ra lấy ra hai chiếc quần và một chiếc áo bông.

Chung Kiến Quốc nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, lại nhìn thấy Tống Chiêu Đệ ngồi xổm trên đất, khá là bó tay, hơn mười giờ, nữ nhân này không buồn ngủ?

Đồng hồ sinh học của Tống Chiêu Đệ là mười hai giờ khuya đến buổi sáng sáu giờ. Mười giờ là lúc Tống Chiêu Đệ tinh lực tốt nhất, Tống Chiêu Đệ rảnh rỗi đến nhàm chán đem hai cái quần quấn quanh ghế dài, sau đó nhét Tam Oa vào lòng nàng. Tiếp theo nhẹ nhàng đem lão Đại trong lòng Chung Kiến Quốc đặt lên ghế, rồi lại đem lão Nhị đặt bên cạnh lão Đại.

Trong lòng Chung Kiến Quốc trống không, cũng không giả bộ được nữa: “Ngươi đang làm gì?”

“Tỉnh?” Tống Chiêu Đệ kinh ngạc hỏi.

Chung Kiến Quốc nghĩ thầm, ngươi lăn qua lăn lại không ngừng, người chết cũng bị ngươi làm cho tỉnh lại. Biết rõ còn cố hỏi: “Đại Oa và Nhị Oa đâu?”

“Ở bên này.” Chỉ cho Chung Kiến Quốc nhìn, “Sợ hai đứa bọn chúng rơi xuống, yêm lấy áo bông ra đặt ở giữa hai cái quần, hai đứa bọn chúng lăn như thế nào cũng sẽ không rơi xuống.” Tống Chiêu Đệ khá đắc ý với tác phẩm của mình, “Ngươi ngủ đi.”

Cả một chiếc ghế dài, Chung Kiến Quốc ngồi tại trong cùng, hai đứa nhỏ ngủ song song ở bên ngoài, có quần và áo bông ngăn, hai nhi tử sẽ không rơi xuống, “Ngươi ngồi ở chỗ nào?”

“Trên xe nhiều chỗ trống mà.” Tống Chiêu Đệ không lo lắng, “Yêm đứng mệt sẽ tự mình tìm chỗ ngồi xuống nghỉ một chút. Đúng, ba đứa bọn chúng cứ gọi là Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa a?”

Chung Kiến Quốc nói: “Lão Đại sinh ra năm sáu hai, khi đó cả nước bị mất mùa, mẹ vợ trước của ta nói tên xấu dễ nuôi sống, liền đặt tên cho lão Đại là Kiên Cường. Lão Nhị tên là Kháng Sinh, lão Tam sinh ra ở phía Nam, liền gọi là Hướng Nam. Tên của lão Nhị và lão Tam là mụ bọn chúng đặt.”

“Vợ trước của ngươi thật biết đặt tên.” Tống Chiêu Đệ nói mang ý khác.

Chung Kiến Quốc liếc mắt nhìn nàng một cái: “Không bằng ngươi, Chiêu Đệ.”

Tống Chiêu Đệ nghẹn một chút: “Vậy tại sao ngươi lại kêu bọn chúng là Đại Oa, Nhị Oa và Tam Oa, không gọi chúng là Kiên Cường, Kháng Sinh và Hướng Nam?”

“Nếu ngươi tinh lực tốt như vậy, không bằng đi tìm nhân viên tàu rót cho ta cốc nước.” Mặt Chung Kiến Quốc hơi biến sắc, móc ra cái ca sứ cỡ bàn tay từ trong bao ra giống như làm ảo thuật.

Tống Chiêu Đệ xuy một tiếng: “Thẹn quá hoá giận.” Đoạt lấy ca sứ hơi cũ, đem bánh bích quy trong ca sứ đổ ra, đi tìm nhân viên tàu.

Chung Kiến Quốc nhìn hai nhi tử ngủ vù vù, giống như thật sự sẽ không rơi xuống, nhắm mắt buông lỏng một chút.

Tống Chiêu Đệ bưng nước sôi nóng bỏng quay lại, nhìn đến Chung Kiến Quốc đang nhắm mắt, đầu tựa trên cửa kính, hướng về phía Chung Kiến Quốc vung vung hai nắm đấm.

Nam nhân đối diện buồn cười: “Ngươi và hắn là quan hệ gì vậy?”

“Vợ thứ hai của hắn.” Tống Chiêu Đệ không sợ người khác biết, “Vừa kết hôn đã làm nương, còn là nương của ba đứa hài tử, chưa từng thấy qua đi.”

Đối phương: “Chưa từng thấy qua. Nhưng mà, ta ngược lại cảm thấy ngươi rất vui vẻ.”

“Ngươi nhìn nhầm.” Tống Chiêu Đệ nghe thấy Chung Kiến Quốc phát ra tiếng ngáy mũi, xác định hắn đã rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng cũng không dám sơ ý, “Ta cũng là không có cách nào khác. Nha, đồng chí, ngươi cũng đi Thân Thành?”

Nam nhân vừa định ngủ đã bị Tống Chiêu Đệ đánh thức, sau đó Chung Kiến Quốc lại nói chuyện, nam nhân triệt để không buồn ngủ, liền ngồi vào bên trong, chỉ chỗ ngồi bên ngoài ra hiệu Tống Chiêu Đệ ngồi xuống nói chuyện: “Ta trạm sau liền xuống xe.”

“Thật tốt. Không giống như ta, phải ngồi ba mươi giờ đồng hồ.” Tống Chiêu Đệ nói xong lại không nhịn được thở dài một hơi.

Nam nhân tò mò: “Tại sao ngươi không nói “Yêm”?”

“Hắn không nghe quen, cha nương ta tỷ ta đều nói như vậy, sau này thường nói chuyện với hắn, ta phải sớm cùng hắn quen thuộc.” Mới không phải đâu. Tống Chiêu Đệ không có tật xấu đối xử chân thành với người xa lạ, liền nói sang chuyện khác, “Ngươi là công nhân đồng chí?”

Nam nhân xua tay: “Không phải, ta là kế toán xưởng quốc doanh. Mấy ngày trước thu được điện báo từ trong nhà, chỗ chúng ta bên kia có “Hồng tiểu binh” làm ầm ĩ, ta tính đem ba mụ ta đón đi Tân Hải.”

“Nhà ngươi–” Tống Chiêu Đệ đột ngột ngừng lại, hạ thấp giọng, “Có vấn đề?”

Nam nhân là người hay nói, mà mục đích của Tống Chiêu Đệ là Thân Thành, còn mang theo một đống hài tử, cho dù biết nhà hắn ở đâu cũng không có cách nào hại hắn: “Ba ta là thiếu gia nhà địa chủ, mụ ta từng đi du học.”

“Từng du học a? Vậy ngươi đem người đón tới trong xưởng, cũng không thể bảo vệ bọn họ, mà ngươi còn sẽ bị liên luỵ.” Tống Chiêu Đệ nói mang ý khác, “Ngươi quá khinh thường thế đạo này.”

Nam nhân theo bản năng ngồi thẳng dậy, một mặt cảnh giác, hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi biết gì đó đúng không?”

“Không biết, ta đoán.” Tống Chiêu Đệ nói, “Ngươi muốn bảo toàn cha mẹ, tìm người đưa cả nhà các ngươi xuống nông thôn lao động cải tạo. Đi thôn chúng ta cũng không tồi, thôn Tiểu Tống trấn Hồng Nhai, không phải thôn Đại Tống, là thôn Tiểu Tống.”

Nam nhân đánh giá Tống Chiêu Đệ một phen, nhưng vì trong xe quá tối, cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt Tống Chiêu Đệ, thử nói dò: “Tại sao giúp ta?”

“Tay tặng người hoa hồng, trải qua hồi lâu vẫn còn có dư hương.” Nói ra bản thân nàng cũng không tin.

Kiếp trước Lưu Linh may mắn gặp được một quý nhân, về sau lăn lộn ra chút tiếng tăm muốn báo đáp quý nhân, đối phương nói với nàng, trợ giúp người khác chính là báo đáp tốt nhất đối với nàng.

Lưu Linh khịt mũi coi thường, nhưng không muốn quý nhân thất vọng về nàng, liền nói với bản thân tình có gặp người khác có trắc trở sẽ giúp một tay, “Mẫu thân ngươi từng du học, tiểu học thôn chúng ta thiếu một lão sư ngoại ngữ. Ta, tốt nghiệp Đại học, hiểu rất rõ tri thức là đường ra duy nhất để người nông thôn thay đổi vận mệnh. Người thôn chúng ta rất tôn trọng người có học vấn.”

Nam nhân không thể tưởng tượng được: “Ngươi thay đổi vận mệnh chính là làm mẹ kế cho người ta? Nghĩ ta là tiểu hài trong lòng ngươi sao.”

“Sở thích của ta không giống với mọi người.” Tống Chiêu Đệ cười cười không thèm để ý, “Không tin ta thì thôi.”

Nam nhân luôn cảm thấy miệng nàng chạy đầy xe lửa, nhưng mà nàng ngay cả cổ ngạn Ấn Độ cũng có thể nói ra được, lại cảm thấy nàng không giống như là bắn tên không đích.

Phanh!

Tống Chiêu Đệ bỗng nhiên đứng dậy, theo thanh âm tới gần, thấy được Chung Kiến Quốc mơ mơ màng màng xoa đầu, nhất thời hết sức vui mừng: “Ngủ choáng váng?”

“Tại sao ngươi vẫn chưa ngủ?” Chung Kiến Quốc giương mắt thấy được một đôi con ngươi sáng long lanh, giống như ngôi sao ngoài cửa sổ, “Ngươi bình thường đều là mấy giờ nghỉ ngơi?”

Tống Chiêu Đệ bịa chuyện: “Canh ba. Gà tỉnh ta ngủ, heo tỉnh ta tỉnh. Nha, nhi tử ngươi tỉnh.” (canh ba: nửa đêm khoảng từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng hôm sau)

Chung Kiến Quốc muốn nói, sao ngươi lại mắng người? Lời đến khoé miệng thấy được tiểu hài trong lòng nàng động đậy: “Khả năng là đói.”

“Ta không có sữa.” Tống Chiêu Đệ móc tiểu hài ra đưa cho Chung Kiến Quốc, “Ngươi cho ăn.”

Chung Kiến Quốc: “Ta cũng không có sữa.”

“Vậy làm thế nào?” Tống Chiêu Đệ thốt ra.

Nam nhân đối diện nhìn không nổi: “Bình thường các ngươi cho hắn ăn cái gì?”

“Đúng, có bánh bích quy.” Chung Kiến Quốc nói, “Nước ngươi lấy tới đâu? Ngâm bánh bích quy cho Tam Oa ăn.”

Tống Chiêu Đệ đột nhiên nghĩ tới: “Đúng, trong ca sứ có bánh bích quy, ở bên cạnh Đại Oa.” Nói xong liền đi lục soát, móc ra một miếng bánh bích quy, bẻ đôi đặt ở trong nước, “Nha, đều tan?”

“Loại bánh bích quy này dính nước là tan.” Nam nhân nói, “Không có cái thìa sao? Múc một thìa nước, bẻ ra một chút bánh bích quy đặt ở trong thìa, sau đó lại cho hài tử ăn.”

Chung Kiến Quốc cũng nghĩ tới vợ trước của hắn chính là cho hài tử ăn như vậy: “Chiêu Đệ, trong bao chắc có cái thìa.”

“Ba ba , đã tới chưa?”

Chung Kiến Quốc nghe thấy tiếng của Đại nhi tử: “Chưa. Con trước tiên đừng động đậy, ba đang cho đệ đệ ăn.”

“Ba ba, con muốn đi tiểu một chút.” Tiểu hài định tự mình ngồi dậy. “Ba ba, con không động đậy được.”

Chung Kiến Quốc: “Chiêu Đệ, đưa thìa và bánh bích quy cho ta, cái bọc trên người của ngươi kia cũng cho ta, ngươi mang Đại Oa đi vệ sinh.”

Tống Chiêu Đệ kéo tiểu hài ra, dắt tiểu hài đến phòng vệ sinh, lại giúp tiểu hài cởi quần. Thấy tiểu hài cúi đầu, chân mày cau lại, cố ý hỏi: “Đại Oa, ta đối với con tốt không?”

“Ta sẽ không gọi ngươi là mụ mụ.” Tiểu hài sợ câu tiếp theo Tống Chiêu Đệ sẽ bảo hắn gọi là mụ, “Ta chỉ có một mụ mụ.”

Bình luận về bài viết này