Mẹ kế Chương 10


Chương 10: Chiêu Đệ thay đổi

Link audio tại đây:

Trước khi lên xe Tống Chiêu Đệ đã nhìn ra Chung Đại Oa là một bé trai có cá tính, sớm có tâm lý chuẩn bị, cũng sẽ không tức giận, cười tủm tỉm nói: “Ta biết con chỉ có một mụ, ta cũng không bắt con gọi ta là mụ, gọi ta là nương.”

“Nương?” Tiểu hài nghi hoặc.

Tống Chiêu Đệ cúi người xuống sờ sờ mặt tiểu hài: ” Đúng, nhi tử ngoan.”

“Ngươi, ngươi là nữ nhân hư.” Tiểu hài kéo quần, chỉ Tống Chiêu Đệ, “Ta biết, nương cũng là mụ, ngươi lừa gạt ta, ta phải mách ba ba ta.” Co cẳng liền chạy.

Tống Chiêu Đệ không vội không hoảng đi theo kịp, đến nơi đã nghe thấy tiểu hài đang mách với Chung Kiến Quốc.

“Không gọi mụ cũng không gọi nương, vậy con gọi là mẹ kế đi.” Tống Chiêu Đệ mỉm cười nói, “Yêm không sao cả, chỉ cần ba con không để ý.”

Mẹ kế? Tống Chiêu Đệ không sợ mất mặt, Chung Kiến Quốc Chung đoàn trưởng còn muốn mặt mũi: “Đại Oa, lúc trước ta đã nói với con như thế nào? Con không nghe lời, sẽ đưa con đến nhà bà ngoại.”

Tiểu hài quay đầu trừng mắt nhìn Tống Chiêu Đệ một cái: “Nữ nhân hư.” Quay sang nhìn Chung Kiến Quốc, “Ba ba đưa con đi nhà bà ngoại, con sẽ, con sẽ chạy trốn.”

“Con thì giỏi rồi.” Chung Kiến Quốc còn đang cho tiểu nhi tử ăn bánh bích quy, “Lại là đường tỷ con dạy? Cái tốt không học, cả ngày đi theo nàng học chút đường ngang ngõ tắt. Chiêu Đệ, đừng nóng giận, ta lát nữa nói hắn.”

Tống Chiêu Đệ vung vung tay, bộ dáng ra vẻ thoải mái: “Hắn còn nhỏ, lại vừa không có mụ, yêm hiểu được, yêm mới không so đo với hắn.”

Tiểu hài nghe thấy Tống Chiêu Đệ không bắt buộc hắn, tự nhiên lại cảm thấy không thoải mái, vừa quay đầu trừng Tống Chiêu Đệ một cái: “Nữ nhân hư.”

“Phì!” Tống Chiêu Đệ vui vẻ, hài tử này chỉ biết một từ mắng người?

Chung Đại Oa nhanh chóng quay đầu lại: “Ngươi cười cái gì?”

“Nàng nghĩ đến chuyện vui vẻ.” Chung Kiến Quốc thấy Tống Chiêu Đệ quả thật không tức giận, đối với Tống Chiêu Đệ sinh ra một chút hảo cảm, lại sợ Đại nhi tử không hiểu chuyện thật sự chọc Tống Chiêu Đệ tức giận, liền hỏi, “Đại Oa, có đói bụng hay không?”

Nhà Chung Đại tẩu ăn cơm lúc hơn sáu giờ, vào lúc này gần mười hai giờ, Chung Đại Oa sờ sờ bụng nhỏ: “Đói, ba ba.”

“Chờ một chút.” Chung Kiến Quốc cho tiểu nhi tử ăn xong, lại thay tã lót cho hắn xong, đưa cho Tống Chiêu Đệ, mới cho Đại nhi tử và Nhị nhi tử ăn một chút.

Tống Chiêu Đệ phát hiện động tác Chung Kiến Quốc cho lão Đại và lão Nhị ăn thành thạo, khá là bất ngờ. Nàng vẫn một mực cho rằng Chung Kiến Quốc không biết làm việc nhà, không biết chăm sóc hài tử. Sau đó nhìn thấy Chung Kiến Quốc rất tự nhiên dùng tay lau lau miệng cho hai nhi tử, không khỏi oán thầm, vợ trước của Chung Kiến Quốc là một nữ nhân không có phúc.

Nam nhân lúc trước nói chuyện phiếm với Tống Chiêu Đệ nhìn Chung Kiến Quốc ôm Nhị Oa đi tiểu, cũng nhịn không nổi nói: ” Chồng ngươi không tồi.”

“Ta cũng đã phát hiện ra.” Tống Chiêu Đệ liếc tiểu hài bên cạnh một cái, “Có ngủ nữa không? Ta ôm con đi lên.”

Chung Đại Oa hừ một tiếng, xoay người nhìn ghế ngồi, để lại cho nàng cái gáy.

Tống Chiêu Đệ vừa thấy hắn như vậy lại không nhịn được trêu đùa hắn: “Đại Oa, chán ghét ta như vậy, sau này ta nấu cơm, con có ăn hay không?”

“Ta, ta không nói chuyện với nữ nhân hư.” Chung Đại Oa rất có khí phách, tiếp tục nằm ở trên ghế, không nhìn thẳng vào Tống Chiêu Đệ.

Tống Chiêu Đệ: “Không nói chuyện với ai?”

“Nữ nhân hư.” Tiểu hài buột miệng nói ra.

Tống Chiêu Đệ lại hỏi: “Nữ nhân hư là ai?”

“Là ngươi.”

Tống Chiêu Đệ: “Vậy bây giờ con là đang nói chuyện với ai?”

“Ngươi ——” Chung Đại Oa xoay người, “Ngươi, ngươi là nữ nhân hư, không cho phép nói chuyện nữa.”

Tống Chiêu Đệ gật đầu liên tục: “Được được được, ta nghe lời Đại Oa, bắt đầu từ bây giờ không nói chuyện nữa.”

“Hừ!” Tiểu hài giống như đánh thắng trận, “Ngươi nghe lời ta, ta cũng sẽ không gọi ngươi là mụ mụ.”

Tống Chiêu Đệ thầm nghĩ, ta một chút cũng không sốt ruột, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ kêu khóc gọi ta là mụ: “Ta cũng không bắt con gọi ta là mụ mụ. Có phải Đại Oa trong lòng muốn gọi ta là mụ, lại sợ quên mụ mụ con, vì vậy mới lúc nào cũng nhắc nhở bản thân không thể gọi ta là mụ mụ?”

Một chuỗi câu nói mụ mụ khiến Chung Đại Oa hoa mắt chóng mặt, nói dứt khoát: “Ngươi đừng nói nữa, ta buồn ngủ.” Leo đến trên ghế, chui vào trong áo bông.

Nam nhân đối diện nhìn mặt Tống Chiêu Đệ tràn đầy ý cười, nhỏ giọng hỏi: “Chồng ngươi không biết bộ mặt thật của ngươi chứ?”

“Không nghe rõ ngươi nói gì.” Tống Chiêu Đệ nói.

Nam nhân không còn gì để nói, sợ Chung Đại Oa nghe thấy, dùng giọng nói nhỏ nhất nói: “Ngươi tính toán tiếp tục một mực giả vờ?”

“Ta lại không phải có bệnh.” Tống Chiêu Đệ lườm hắn một cái, trêu chọc tiểu hài trong lòng, lại nhìn về phía phòng vệ sinh, trống vắng không một bóng người? Không khỏi nhíu mày: “Sao hắn lại đi lâu như vậy? Chờ chút, sẽ không quên mang giấy chứ?”

Nam nhân: “Có khả năng. Đừng tìm, chỗ này của ta có.”

“Phiền toái ngươi trông Đại Oa giúp ta.” Tống Chiêu Đệ cầm giấy, ôm lão Tam liền chạy về phía nhà vệ sinh bên kia.

Ngày mười một tháng mười, buổi sáng bảy giờ, Tống Chiêu Đệ xuống xe lửa, nhìn mặt trời mới mọc, hít sâu một hơi: “Nương a, cuối cùng cũng sống lại rồi.”

“Trước tiên vào trong trạm đứng nghỉ một hồi.” Chung Kiến Quốc đạo, “Ngươi ăn một chút, chúng ta lại đi bến tàu.”

Ba mươi giờ đồng hồ ngồi xe lửa, Tống Chiêu Đệ giống như là đi một vòng qua quỷ môn quan, mấy đứa nhỏ cũng không dễ chịu. Lúc xuống xe, Chung Kiến Quốc xách hai cái bao, dùng cái gùi cõng lão Nhị, kêu Tống Chiêu Đệ cõng lão Tam dắt lão Đại.

Tống Chiêu Đệ cố gắng tỉnh táo ôm lấy lão Đại, hài tử nóng tính này cũng chỉ hơi liếc nhìn nàng một cái, mặc cho Tống Chiêu Đệ ôm hắn. Trong lúc Tống Chiêu Đệ ôm hắn không cẩn thận đụng phải cửa, tiểu hài ngay cả mí mắt đều không nâng lên một chút.

Tống Chiêu Đệ đối với ba đứa nhỏ không có tình cảm gì, nhưng thấy sư tử nhỏ biến thành chim cút nhỏ, vẫn là không nhịn được đau lòng: “Chờ một lát làm sao đi bến tàu?”

“Có xe buýt.” Chung Kiến Quốc nói, “Thuyền mười giờ bắt đầu chạy. Người đi phía Nam rất ít, lúc nào cũng có thể mua được vé.”

Tống Chiêu Đệ: “Vậy là vẫn còn nhiều thời gian. Đúng rồi, sổ thực phẩm phụ của ngươi ở bên này có thể dùng không?”

“Sổ thực phẩm phụ của ta là bên này phát. Bộ đội chủ lực cuối năm ngoái mới toàn bộ dời đi, những thứ như sổ thực phẩm phụ này còn chưa kịp đổi.” Chung Kiến Quốc nói, “Ở trong cái bao kia, tiền cũng ở trong đó. Ngươi đi ngay bây giờ?”

Tống Chiêu Đệ vừa lục tìm vừa nói: “Đúng vậy. Yêm tự mình đi, ngươi đừng lo lắng, yêm không biết đường sẽ hỏi người khác. Đừng quên, yêm có bằng tốt nghiệp cao trung, yêm biết chữ.” Lấy sổ thực phẩm phụ ra, lật ra nhìn một cái, sững sờ, “Sao ngươi còn có nhiều tiền như vậy?”

“Tiền lương mấy tháng này không dùng đến.” Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ tay ngừng lại một chút, cho nhà nàng hai trăm, ngày đó mua vải cùng quần áo tiêu mất năm sáu chục, sổ thực phẩm phụ còn kẹp hai ba trăm đồng tiền. Mấy tháng? Nếu như nàng nhớ không lầm, vợ của Chung Kiến Quốc mới chết hơn ba tháng, làm tang lễ cho vợ, còn phải nuôi ba đứa nhỏ, không có bảy tám tháng khỏi cần nghĩ tích góp được nhiều tiền như vậy.

Tống Chiêu Đệ nhìn hắn một cái, thấy Chung Kiến Quốc đang cho lão Nhị uống nước, không định giải thích, bĩu bĩu môi, cuốn lên tiền và sổ thực phẩm phụ: “Yêm sẽ cố gắng quay lại trong vòng một tiếng đồng hồ.”

“Không cần gấp.” Chung Kiến Quốc nói, “Chín giờ đi bến tàu cũng vẫn kịp.”

Chung Đại Oa nhìn bóng lưng của Tống Chiêu Đệ: “Ba ba, nàng sẽ bỏ trốn hay không a?”

“Quần áo, bằng tốt nghiệp của nàng đều ở bên trong cái bao bên cạnh con kia.” Chung Kiến Quốc nói, “Nàng sẽ không trốn, ngược lại còn lo lắng chúng ta không đợi nàng. Đại Oa, mẹ kế này của con là người không tồi, lên đến đảo không thể lại bướng bỉnh nữa, phải giúp mẹ kế cùng nhau trông nom hai đệ đệ.”

Chung Nhị Oa đẩy ca sứ ra: “Ba ba, ta nghe lời.”

“Nhị Oa ngoan.” Chung Kiến Quốc cười cười, “Đại Oa, nghe thấy không?”

Chung Đại Oa “Ân” một tiếng: “Nàng tốt con sẽ ngoan.”

Hơn tám giờ một chút, Tống Chiêu Đệ xách một bao lớn toàn đồ vật trở lại. Chung Kiến Quốc giật mình: “Làm sao nhanh như vậy?”

“Yêm ngồi xe đi.” Tống Chiêu Đệ biết nói tiếng địa phương Thân Thành lưu loát, ra cửa tìm người bản địa nghe ngóng cung tiêu xã và toà nhà bách hóa. Người dân thành phố Thân Thành thấy nàng đầu tóc rối bời, bộ dáng đi đường mệt mỏi, ngộ nhận là nàng rất gấp, có mấy người có lòng tốt còn cố ý nhường nàng đến xếp hàng, “Trong trạm có thể rửa mặt không? Yêm muốn rửa mặt một chút.”

Chung Kiến Quốc: “Ta cũng không biết, chúng ta buổi chiều là có thể đến, ráng nhịn chút nữa thôi.” Nhìn về phía bao vải trong tay nàng, “Bên trong có cái gì?”

“Cái gì cũng có.” Tống Chiêu Đệ nói, “Yêm ở tiệm cơm quốc doanh mua cho các ngươi mấy cái bánh bao, ta trên đường tới đây ăn hai cái, ngươi cũng ăn một chút.”

Chung Kiến Quốc tò mò: “Ngươi làm sao mua được?”

“Tiệm cơm quốc doanh đó thu tiền, không cần phiếu.” Tống Chiêu Đệ ỷ vào bản thân biết nói giọng Thân Thành, chen lên xe buýt liền nói chuyện phiếm với một nhóm người bản địa có tuổi, chẳng những mò rõ tiệm cơm quốc doanh, mà ngay cả nhà nào bán bánh bao ăn ngon đều biết rõ ràng, “Trong ca sứ còn có nước không? Yêm đi tìm đồng chí trong nhà ga rót chút nước.”

Chung Kiến Quốc đem ca sứ đưa cho nàng: “Đưa đồ cho ta.”

Tống Chiêu Đệ đưa bao vải cho hắn, Nhị Oa đi kéo tay của Chung Kiến Quốc: “Ba ba, ta nhìn một chút.”

“Đừng gấp.” Chung Kiến Quốc thấy Đại nhi tử rất tò mò, nhưng vì ngại có Tống Chiêu Đệ ở bên cạnh nên cố nhịn, “Mẹ kế con đi rồi.”

Chung Đại Oa vèo một cái chạy đến bên cạnh Chung Kiến Quốc, vươn đầu nhìn một cái, kinh ngạc nói: “Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ? Rất nhiều rất nhiều, tất cả đều là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ a.”

Chung Kiến Quốc cũng rất bất ngờ, lật ra nhìn nhìn, có kem bảo vệ da, có bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu con sò, dầu cù là (một loại giống như Cao Sao Vàng của Việt Nam) và giấy, còn dư lại tất cả đều là đồ ăn cho tiểu hài.

Trong mắt Chung Đại Oa và Chung Nhị Oa trong mắt chỉ có Đại Bạch Thỏ, Chung Kiến Quốc chú ý tới sữa bột và mạch nhũ tinh, không khỏi nhìn về phía Tống Chiêu Đệ biến mất một cái, nàng vậy mà chỉ mua cho mình một hộp kem bảo vệ da và một cái bàn chải đánh răng?

“Mẹ kế có tốt hay không?” Chung Kiến Quốc lột ra một cái Đại Bạch Thỏ nhét vào miệng Đại nhi tử.

Tiểu hài nhếch miệng, không muốn thừa nhận lại ngại ngùng phủ nhận, chuyển tới bên kia bắt lại tay Tam Oa đang ngủ say: “Đệ đệ, tỉnh tỉnh, ta cho ngươi ăn kẹo.”

Chung Kiến Quốc lắc đầu bật cười.

Tống Chiêu Đệ bưng nước chạy từ từ quay lại, nhìn thấy Chung Kiến Quốc cười híp mắt, rất là tò mò: “Ngươi cười gì vậy?”

“Nghĩ tới sắp đến nhà, vui vẻ.” Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ không tin, nhưng là cố ý nói: “Yêm nhớ được bà ngoại Đại Oa ở ngay tại Thân Thành, chúng ta có muốn đi nhà bà xem một chút không?”

“Không muốn!” Chung Kiến Quốc còn chưa mở miệng, Chung Đại Oa đã giành nói, “Ba ba, con không đi nhà bà ngoại, cũng không cho phép ba ba đi.”

Tống Chiêu Đệ cau mày, nhìn ra được Chung Kiến Quốc lừa gạt nàng không ít chuyện a.

“Thời gian không kịp, lần này sẽ không đi.” Chung Kiến Quốc nói, “Dọn dẹp một chút, chúng ta đi thôi.”

Tống Chiêu Đệ nghĩ thầm, tương lai còn dài, ngươi không nói ta cũng có thể làm rõ ràng. Vì vậy, chủ động cõng Tam Oa, duỗi tay về phía Chung Đại Oa, “Yêm dắt con?”

Chung Đại Oa theo bản năng nhìn Chung Kiến Quốc một cái. Chung Kiến Quốc đưa cho hắn một cái kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, tiểu hài nhếch miệng vui vẻ, đưa tay cho Tống Chiêu Đệ.

Tống Chiêu Đệ không còn gì để nói, lại buồn cười. Nhưng mà, thấy tiểu hài không bài xích nàng nữa, cũng không tiếp tục trêu chọc Đại Oa.

Buổi chiều khoảng ba giờ, người một nhà đến đảo Ông Châu.

Bộ đội chủ lực hạm đội Đông Hải chuyển qua đảo Ông Châu, dẫn tới trên đảo Ông Châu nhỏ nhỏ nhưng Sư Trưởng, Đoàn Trưởng ở khắp nơi, nhưng mới khoảng ba mươi tuổi đã lên làm Đoàn Trưởng giống như Chung Kiến Quốc cũng chỉ có một mình hắn.

Chung Kiến Quốc là sinh viên, có thể nói là người có học vấn nhất trong số tuổi trẻ sĩ quan. Hắn làm việc không rêu rao, nhưng không ngăn được nổi tiếng, cho nên ngoại trừ tướng sĩ toàn quân biết hắn, ngư dân trên đảo cũng đã từng nghe nói tên của hắn.

Một câu “Chung Kiến Quốc, đi về phía nào” của Tống Chiêu Đệ. Chung Kiến Quốc liền bị người đi đường qua lại nhận ra.

Một lát sau, một chiếc xe Jeep quân dụng xuất hiện ở bên người Chung Kiến Quốc, cửa kính xe còn chưa mở ra đã kêu: “Chung Đoàn trưởng, đi đâu?”

Chung Kiến Quốc dừng lại: “Về nhà.”

“Ta đưa ngươi một đoạn.” Nói xong nhìn về phía bên kia của Chung Kiến Quốc, thấy nữ nhân bên cạnh hắn vừa đen vừa gầy, còn mặc quần áo màu xanh lá cây rất không vừa người, cả người đầy bụi đất, không nhịn được sách một tiếng, “Vị kia là chị dâu mới?”

Chung Kiến Quốc gật gật đầu: “Nàng tên là Tống Chiêu Đệ, ngươi gọi nàng là tiểu Tống là được.”

Chiêu Đệ? Nam nhân suy nghĩ, người quê mùa tên cũng quê mùa, Chung đại đoàn trưởng xuất thân giai cấp công nhân cũng có ngày hôm nay? Nha, ông trời quả nhiên là công bằng nhất: “Sao có thể gọi là tiểu Tống, chị dâu, cứ chậm rãi một chút.”

“Cảm ơn.” Tống Chiêu Đệ trong lúc vô tình liếc thấy ghét bỏ trong mắt nam nhân, rất không còn gì để nói, đội ngũ cách mạng lại còn có loại người này? Trong bụng tò mò, “Kiến Quốc, vị này là?”

Chung Kiến Quốc: “Đội trưởng một hạm đội, Mã Trung Hoa. Tiểu Mã, đây là đi làm gì vậy?”

“Quay về trong đội.” Mã Trung Hoa quay đầu nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, thật đen, “Tẩu tử là người nơi nào?”

Tống Chiêu Đệ: “Ta cũng là người Tân Hải, dì ta là mẹ kế của Chung đoàn trưởng, dựa theo bối phận tính ta là biểu muội của Chung đoàn trưởng.”

“Biểu muội?” Mã Trung Hoa không nghĩ tới, “Trước kia cũng chưa từng nghe Chung đoàn trưởng nhắc tới.”

Tống Chiêu Đệ: “Ta nhỏ hơn hắn tám tuổi, hắn đi lên Đại học, ta còn đang học Tiểu học, tuổi tác kém quá nhiều, chưa từng qua lại.”

“Chị dâu từng đi học?” Mã Trung Hoa khá là bất ngờ.

Tống Chiêu Đệ thấy Chung Kiến Quốc không ngăn cản nàng, tiếp tục nói: “Đi học mấy năm, thô thông văn mặc (biết chút văn vẻ, nhưng nói một cách văn hoa hơn).”

Mã Trung Hoa tay run một cái, Chung Kiến Quốc vội vã ôm lấy Đại Oa ngồi ở giữa hắn và Tống Chiêu Đệ.

Người chỉ đi học mấy năm cũng không thể nói ra một câu “Thô thông văn mặc”, Mã Trung Hoa không nhịn được hâm mộ Chung Kiến Quốc, đây là vận khí gì a, vợ trước tốt nghiệp cao trung, cưới vợ kế chẳng những là biểu muội, còn là người có học vấn sâu: “Chị dâu khiêm tốn.”

“Bình thường bình thường.” Tống Chiêu Đệ lười phản ứng hắn, tiếp tục khiêm tốn, “Cũng biết viết tên của ta.”

Mã Trung Hoa nghẹn một chút, còn muốn tiếp tục mở miệng, một câu nghiêm túc lái xe của Chung Kiến Quốc cản lại.

Đảo Ông Châu không lớn, khu người nhà bộ đội mặc dù cách bến tàu rất xa, chẳng qua cũng chỉ là lái xe trong thời gian một điếu thuốc. Chung Kiến Quốc xuống xe nói với Mã Trung Hoa tiếng cám ơn, liền lục tìm chìa khóa.

Tống Chiêu Đệ nhìn ngôi nhà hai tầng trước mặt, giật mình nói: “Lại là nhà lầu?”

“Ở gần biển, không khí lại ẩm ướt hơn phương Bắc, tầng một quá ẩm ướt người không thể nào ở được, lúc bộ đội xây nhà liền xây hai tầng.” Chung Kiến Quốc mở cửa phòng, một cỗ mùi mốc ập vào mặt.

Lúc này Tống Chiêu Đệ tin tưởng hắn không lừa gạt mình, “Ngươi phải đi bộ đội?”

“Có chuyện gì sẽ có người tới báo cho ta.” Chung Kiến Quốc nói, “Ta giúp ngươi dọn dẹp một chút?”

Tống Chiêu Đệ gật gật đầu, cõng lão Tam đến tầng hai liền hỏi: “Trên lầu có mấy gian phòng?”

“Bốn gian phòng, có ba gian có thể ở. Gian phòng có cửa sổ hướng Nam này là phòng của ta, bên phải là Đại Oa và Nhị Oa, bên trái là phòng cho khách.” Chung Kiến Quốc nói, “Đại ca, Đại tẩu thỉnh thoảng tới thì ở tại bên trái.”

Tống Chiêu Đệ đẩy cửa phòng ngủ chính ra, giương mắt thấy được tấm hình trên đầu giường, nam nhân trong hình chính là Chung Kiến Quốc khi còn trẻ, mà nữ nhân trong hình trắng trắng mềm mềm, mặt trái xoan, lông mày nhỏ dài, cỏ vẻ rất yếu. Nhưng mà, nàng sinh ra ba đứa con trai khoẻ mạnh, chỉ bằng một điểm này, Tống Chiêu Đệ biết nàng rất mạnh mẽ: “Ta ở bên trái thôi.”

Chung Kiến Quốc sững sờ một chút, cho là không nghe rõ: “Ngươi nói gì?”

“Ta ở phòng cho khách.” Tống Chiêu Đệ lặp lại.

Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ

Dầu con sò

Dầu cù là

Mạch nhũ tinh

Bình luận về bài viết này